Editor: Miêu Bàn Tử
Đã nhìn thấy hai mặt khác biệt của nàng, Phó Cẩn Ngôn còn có cái gì không hiểu?
Dáng vẻ này của nàng là ỷ đẹp hành hung, là giả vờ cậy mạnh, cố ý mê hoặc người. Bởi vì nàng không thể đem sự yếu đuối của mình bại lộ trước mặt người khác.
Yếu thế vô dụng, sẽ đưa tới càng nhiều chà đạp cùng ức hiếp. Nàng chỉ có thể lựa chọn ra vẻ kiên cường. Đây chắc là giáo huấn từ nhỏ đến lớn mà Tô Mê rút ra được.
Hiện tại ở bên ngoài, bộ dáng nàng vênh váo hung hăng. Giống như một ít động vật nhỏ không có năng lực chống cự, ở trên người sẽ phát triển vài thứ hù dọa người, để kẻ săn mồi chùn bước.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Như vậy hắn càng đau lòng. Cái nữ hài tử này tự tôn tự cường, nhưng là bị người bên ngoài hiểu lầm vô cùng sâu sắc.
Rõ ràng chỉ là muốn giữ vững sơ tâm, không muốn cùng thế lực ác thông đồng làm bậy. Lại gặp đến nhiều nhân sĩ không rõ chân tướng dùng ngòi bút làm vũ khí như vậy. ( Tự dưng thấy câu này hay thật)
Không thể không cảm thán một câu, lòng người thật đáng sợ.
"Tôi mua điểm tâm đặt ở ngoài bàn, quần áo để ở đầu giường. Cô phát sốt cả đêm khẳng định rất khó chịu, nghỉ ngơi một chút đi."
Phó Cẩn Ngôn nhìn bộ dáng thế tục của nàng như thế, trong lòng càng thêm trĩu nặng, không để ý đến trêu chọc đùa giỡn liền đóng cửa đi ra.
Tại lúc Tô Đát Kỷ thay quần áo, hệ thống đột nhiên nói với nàng,
【 Nam chính đi rồi. 】
Đợi nàng ra nhìn, trên bàn ăn bày đầy sữa đậu nành nóng hổi, bánh quẩy, sandwich, salad. Đầy đủ các loại đồ ăn Trung Tây, mỗi thứ kết hợp một chút. Xem ra Phó Cẩn Ngôn đoán không được khẩu vị của nàng, cho nên đều chuẩn bị cẩn thận.
Dưới đáy ly sữa bò nóng đang bốc lên khói trắng đè một tờ giấy,
"Tôi có việc về đơn vị trước, cô cứ tự nhiên."
Kiểu chữ cứng cáp hữu lực, không che giấu được cỗ khí tức đầy hốt hoảng kia của hắn. Editor: Miêu Bàn Tử
"Thế mà vụng trộm trốn đi, cũng không sợ ta đem nhà hắn dời đi hết a~"
Tô Đát Kỷ mỉm cười một chút, bưng sữa bò lên nhấp một miếng, không nhanh không chậm suy nghĩ ăn cái gì đầu tiên, thản nhiên như ở nhà mình.
Nàng chọn chọn lựa lựa, kẹp một cái bánh bao nhân thịt nhìn nhiều thịt nhất. Vừa thổi thổi cho bớt nóng, cửa nhà Phó Cẩn Ngôn đột nhiên bị gõ.
Rất cấp bách, giống như mang theo tia tức giận,
"Đông đông đông!"
Tô Đát Kỷ ngoảnh mặt làm ngơ, nhẹ nhàng cắn vỏ bánh bao, đem nước canh đậm đà hút một ngụm, hương thơm lượn lờ quanh chóp mũi.
【 Tại sao ngươi không đi mở cửa? Có thể là Phó cảnh sát quên mang chìa khóa? 】
Hệ thống nhắc nhở nàng.
"Đứng bên ngoài là ai, không phải ngươi đã sớm biết?"
Tô Đát Kỷ mặt mày cong cong, không thèm ngẩng đầu mà trực tiếp đâm thủng mưu kế của hắn.
Hệ thống trì trệ, không nói.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Hắn đã sớm nhìn qua rada, biết không phải là nam chính. Vừa định lắc lư con hồ ly tinh này một chút, không nghĩ tới nàng căn bản không mắc mưu.
Tô Đát Kỷ biết, dựa theo tính cách tỉ mỉ nghiêm cẩn của Phó Cẩn Ngôn, chắc chắn sẽ không có loại chuyện quên mang đồ. Lại nói, hiện tại tâm hắn rất loạn, đối mặt trực diện với mình cũng không dám, ước gì chạy đi xa. Làm sao có thể có cái khí thế hung hăng quay về gõ cửa đây?
"Đông đông đông!!!"
Bên ngoài người kia lại gõ cửa vang trời động đất.
Tô Đát Kỷ vẫn như cũ không để ý, đem nguyên một cái bánh bao nhỏ nhét vào trong miệng, một mặt thỏa mãn ăn hết.
Thịt! Là đồ ăn vĩ đại nhất trên thế giới!
Đợi đến lần thứ ba người kia cơ hồ muốn đem cửa đập cho nát, bên trong mới vang lên một chút động tĩnh. Nàng chậm rãi nhấp một hớp sữa bò, lấy dép lê mang vào rồi chậm rãi đi ra mở cửa.
Là Trần Hiểu Ý.
—— —— —— ——
Trần Hiểu Ý xuất hiện trước cửa, xuất ra mười tám kiểu võ công gõ cửa-ing~,
"Tô hồ ly, cô mở cửa mở cửa mở cửa nhanh! Cô có bản lĩnh đoạt nam nhân của tôi, làm sao không dám mở cửa nha! Đừng có núp ở bên trong không ra, tôi biết cô đang ở nhà!"
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Mỗi vị diện mình sẽ đổi bìa o(≧▽≦)o 1 vị diện có thể 3,4 bìa. Bìa được đổi sẽ phù hợp với vị diện đó~ khụ~
- Sắp kết thúc vị diện 1 rồi, còn khoảng mười mấy chương nữa nga o(>ω
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...