Editor: Miêu Bàn Tử
Lời này như một quả bom nặng ký rớt xuống trong điện.
Tiêu Ngự là người thứ nhất không đáp ứng, bỗng nhiên vỗ giường,
"Hồ nháo! Thí nghiệm thuốc cái gì, trẫm không cần!"
"Hiện tại nàng liền đi ra ngoài cho trẫm! Đây là thánh chỉ!"
Tần Nguyệt Chiêu càng khiếp sợ không nói nên lời, một cái là hầu hạ, một cái lại là lấy thân thí nghiệm thuốc, thành kính ai nhiều hơn, ai hữu tâm hơn, lập tức liền phân cao thấp.
Tô Đát Kỷ biểu diễn một màn châu ngọc tại tiền như thế, nàng ta còn so sánh thế nào được?
Một ngụm máu nghẹn ở ngực kém chút nữa phun ra ngoài, con hồ ly tinh này thế mà nghĩ ra một chiêu đập nồi dìm thuyền như thế.
Mình vất vả hầu hạ, không phải phí công phí lực sao!
Nhưng Tần Nguyệt Chiêu tỉnh táo lại rất nhanh, Tô Đát Kỷ muốn thử thuốc, đầu tiên phải nhiễm bệnh này, bệnh đậu mùa này nếu qua được cũng cửu tử nhất sinh, cho dù Hoàng Thượng cảm động, đến lúc đó chẳng qua cũng chỉ là một người chết thôi, không đoạt được công lao của nàng ta.
Nàng ta nhìn Tô Đát Kỷ, trong ánh mắt khinh miệt nhiều hơn mấy phần, muốn tranh sủng đến điên rồi, cũng không biết tính toán một chút. Chỉ sợ sau khi ngươi giành được sủng ái, lại không còn mệnh để dùng!
Tần Nguyệt Chiêu ở chỗ này nhìn chằm chằm nhưng Tô Đát Kỷ căn bản không đếm xỉa tới nàng ta, đối mặt với xua đuổi Tiêu Ngự, nàng như kẹo mạch nha dính ở trên người hắn không buông.
"Hoàng Thượng, đã quá trễ, vừa rồi nô gia hôn ngài, sợ là đã nhiễm bệnh, chắc chắn Lư thái y cũng sẽ không để nô gia đi ra ngoài, ngài liền bỏ ý niệm này đi!"
Một bộ dáng mặc kệ ngài nói thế nào, ta chính là không đi.
Nàng chấp nhất, kiên trì như thế, để trong lòng Tiêu Ngự dâng lên một cỗ tư vị không nói ra được.
Ngọt bùi cay đắng, lộn xộn cùng một chỗ, khó mà phân biệt.
Trước khi tới, có lẽ bản thân tiểu yêu này đã quyết định chủ ý, căn bản không có cho hắn có cơ hội cự tuyệt.
Nàng thật sự ôm quyết tâm quyết tử!
Biết bản thân không lay chuyển được Tô Đát Kỷ, hắn không còn từ chối nữa, một tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn kia, hốc mắt dần nóng lên,
"Phiên Phiên ngốc."
【 Đinh! Độ thiện cảm +15 điểm, tiến độ trước mắt 72/100 】
Lư thái y rất nhanh đuổi tới, nghe được chân tướng rất không đồng ý,
"Hành động của nương nương quá mức lỗ mãng, việc này lão thần tự có chủ trương..."
"Chủ trương cái gì?"
Tô Đát Kỷ lại đánh gãy hắn, trừng mắt,
"Thuốc có công dụng nặng hơn một chút cũng không dám dùng thì làm sao có thể trị dứt bệnh của Hoàng Thượng? Bệnh này nguy hiểm như thế còn kéo dài thời gian chữa?"
Những lời nàng nói đều là sự thật.
Dù sao không thể để long thể Hoàng Thượng có sai sót nào, hắn không dám dùng những thứ thuốc quá lợi hại, khiến chữa khỏi cái này nhưng lại khiến thân thể sụp đổ.
Lư thái y nhíu lông mày, còn muốn nói nữa, nhưng lại bị nàng mỉa mai một trận,
"Đủ rồi, chỉ cần bản cung bị bệnh, ngươi có thể đem những cái hổ lang chi dược kia cho bản cung thử trước. Nếu bản cung đều chịu được, Hoàng Thượng nhất định cũng chịu được."
Nửa câu nói sau Tô Đát Kỷ không nói ra, trong lòng mọi người cũng rõ ràng.
Nếu là nàng chịu không nổi, khả năng liền trực tiếp thăng.
Thì ra, nàng có ý định như thế.
Nàng lại vì hắn mà làm ra hành động như thế. Dù cho hi sinh tính mạng nàng cũng sẽ không tiếc!
Tiêu Ngự trong lòng bị cảm động tràn đầy, dùng sức nắm chặt tay của nàng.
【 Đinh! Độ thiện cảm +5 điểm, tiến độ trước mắt 77/100 】
Lư thái y cũng có chút động lòng, không tiếp tục phản đối nữa mà vội vàng quỳ xuống, dập đầu với Tô Đát Kỷ một cái, trịnh trọng nói ra:
"Nương nương hiểu rõ đại nghĩa như thế, vì người quên mình, lão thần thay mặt bách tính khắp thiên hạ tạ ơn nương nương!"
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...