Editor: Miêu Bàn Tử
Tần Nguyệt Chiêu đương nhiên là tự nguyện.
Bởi vì nàng ta khi còn bé đã bị đậu mùa, căn bản không sợ bị truyền nhiễm!
Nhưng vô cùng may mắn chính là căn bệnh này không có lưu lại trên người nàng ra bất cứ vết sẹo nào, cho nên không có ai biết được chuyện này.
Tin tức Tiêu Ngự bị bệnh đậu mùa vừa được truyền ra, hai mắt Tần Nguyệt Chiêu sáng lên, liền biết cơ hội của mình đã đến!
Nàng ta có thể giả vờ làm một người bình thường chưa bao giờ bị bệnh, sau đó lấy được sự tin cậy cùng lòng cảm kích của hắn.
Cho nên khi việc Tần Nguyệt Chiêu chủ động đi Càn Nguyên điện hầu hạ được truyền ra, nhóm phi tần ai nấy đều líu lưỡi, lại kính nể nàng ta.
Ngay cả Tiêu Ngự cũng có chút rung động.
Hành động đem mệnh treo trên sợi chỉ này đủ để thấy chân tình của nàng ta.
So sánh hành vi kinh thiên động địa mà Tần Nguyệt Chiêu làm ra với Tô Đát Kỷ vẫn luôn im hơi lặng tiếng, liền bị hậu cung khinh bỉ thành mảnh vụn.
Ngày bình thường ai sủng ái nàng? Kết quả hiện tại Hoàng Thượng bị bệnh, nàng núp nhanh nhất, thậm chí còn có lời đồn, lý do Hoàng Thượng phát bệnh ở trong cung chính là do Yêu Hồ nàng quấy phá!
Tiêu Ngự nằm trong điện, lòng nguội như tro. Hắn cảm thấy Tô Đát Kỷ không đến là đúng, bằng không thì thân thể kiều nộn kia của nàng nhất định không chịu nổi bệnh này. Nhưng dưới đáy lòng hắn lại có chút thất lạc, ngay cả hỏi thăm nàng cũng chưa từng thăm hắn.
Toàn bộ hậu cung đều bị bao phủ trong bóng đen, chỉ có người bị tất cả mọi người nhớ đến là Tô Đát Kỷ đây, lúc này đang ở bên trong Thiên Điện uống rượu, gặm thịt say mê.
Hệ thống nhìn bộ dáng đắc ý của nàng, gấp đến xù lông,
【 Ngươi nhìn một chút nữ chính người ta kìa, tiến bộ biết bao nhiêu! Chắc chắn sau khi hết bệnh, nam chính sẽ phong ả làm phi! Còn ngươi! Nhìn lại ngươi đi! 】
Tô Đát Kỷ gắp một miếng sườn lợn rán giòn đưa vào trong miệng, vô cùng xem thường,
"Hầu hạ mệt mỏi như vậy, ả ta thích đoạt liền để cho ả đoạt đi, ta không làm."
Để cho nàng bưng phân dọn nước tiểu lau người cho người ta, còn không bằng giết quánh nàng đi!
Hệ thống thật sự tức giận mà không chỗ phát tiết,
【 Vậy ngươi hạ độc cho nam chính làm gì? Để làm quần áo cưới cho nữ chính sao? 】
Không sai, Tiêu Ngự bị như thế, căn bản không phải là bệnh đậu mùa, mà là độc do Tô Đát Kỷ hạ. Chỉ là triệu chứng bạo phát ra bên ngoài cực kỳ giống bệnh đậu mùa, ngay cả lão thái y đều bị lừa.
Vốn dĩ hắn nghĩ hồ ly bày ra chiêu này, sau đó sẽ hầu hạ này nọ trước mặt nam chính khiến hắn cảm động, không nghĩ tới lại bị nữ chính đoạt, mà nàng còn không nóng nảy!
"Sơn nhân tự có diệu kế!*"
Tô Đát Kỷ tiếp tục vùi đầu ăn, giống như là nửa đời sau không ăn được, ăn đến phá lệ nghiêm túc.
Hệ thống kìm nén một hơi, ôm cái đuôi nhỏ chờ ở bên cạnh, nhìn nàng có cái diệu kế gì có thể cao siêu hơn nữ chính.
Đợi đến khi nàng uống xong một ngụm cuối cùng, "Bành!" một cái đập chén rượu xuống đất, liền cất bước ra khỏi Thiên Điện.
Tô Đát Kỷ quan sát một chút, bên ngoài đều có thị vệ trông coi, không thể đi ra ngoài, nhưng có thể đi dạo trong sân giải sầu một chút.
Nàng chậm rãi đi dạo vòng quanh mấy gốc cây, tản bộ, ngay tại lúc bọn thị vệ buông lỏng cảnh giác, nàng đột nhiên nhấc lên váy, vọt ra bên ngoài!
Cả đám còn tưởng rằng nàng muốn chạy trốn, vội vàng đuổi theo, không nghĩ tới nàng một đường phi nước đại, không chạy ra phía ngoài khu an toàn, ngược lại vọt thẳng khu bệnh nặng ở Càn Nguyên điện.
Trong điện, Tần Nguyệt Chiêu ở sát bên người Tiêu Ngự, ôn nhu khuyên bảo, nhẹ giọng trấn an, cùng hắn nói chuyện phiếm, giải quyết tâm tình buồn khổ của hắn.
Thật sự là một bức tranh tình chàng ý thiếp đẹp đẽ!
Tô Đát Kỷ hừ lạnh một tiếng, lại không quan tâm, trực tiếp vượt qua người nàng ta, nhảy lên giường Tiêu Ngự cưỡng hôn hắn!
- ---
*Sơn nhân tự có diệu kế: ý bảo đừng lo, bản thân đã có diệu kế.
Câu này là của Khổng Minh Gia Cát Lượng ( sơn nhân: người ở thâm sơn cùng cốc~)
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Tuổi gì mà đòi chiếm spotlight của bản nương nương (❀" ロ ´)凸
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...