Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính


Gabor nói làm Kerry lâm vào trầm ngâm, Gabor nhìn đông ngó tây nhưng lại không để ý Kerry đang trầm mặc.
Sau một lúc, Kerry đột nhiên kêu một tiếng: "Gabor."
Gabor quay đầu nhìn anh, không rõ nguyên do: "Vâng?"
"Cho dù người cá sẽ chết, anh vẫn muốn giữ cậu ấy lại bên người."
Ngữ khí nghiêm túc làm Gabor sửng sốt, nhóc không rõ tại sao Kerry đột nhiên nói những lời như vậy.
"Anh Kerry, anh......!thật là kỳ lạ đó." Gabor đi tới, cầm quyển sách ký lục về người cá lên: "Có phải bởi vì anh cảm thấy cực kì hứng thú đối với người cá không? Thế thì không thành vấn đề, em có thể đưa anh đi xem người cá thật sự."
Cho nên không cần có tính chiếm hữu mãnh liệt như vậy, Gabor cảm thấy Kerry là vì thích người cá quá mức mà không được nhìn thấy cho nên mới sinh ra dục vọng chiếm hữu.
Kerry đột nhiên cười khẽ lắc đầu, nói: "Không có gì."
Đúng vậy, làm sao đứa nhỏ Gabor này biết được suy nghĩ của mình chứ.
Đếm ngược sang năm mới, còn 2 giờ nữa Kerry sẽ tròn 18 tuổi.
***
18 tuổi, sự biến chuyển của cuộc đời, tất cả những thiếu niên trẻ trên đại lục Erli này đều sẽ được làm lễ trưởng thành.
Bất quá Kerry đã được định sẵn chắc chắn sẽ không có lễ trưởng thành, ngay cả khi anh là bạn tốt của thiếu gia Guaguas, cũng không thay đổi được vận mệnh bị khi dễ của anh.
Năm 18 tuổi, Kerry cầm trên tay tác phẩm điêu khắc gỗ do mẫu thân để lại, đã sớm chìm vào ảo mộng.
Việc hợp tác với bá tước Guaguas nhanh hơn tưởng tượng của Kerry rất nhiều.


Anh chuẩn bị tốt những lý lẽ và lời khẩn cầu nhưng căn bản là vô dụng, vì bá tước Guaguas đã đồng ý hợp tác cùng anh rồi.
"Tuy có hơi mạo muội, nhưng tôi muốn hỏi một chút." Kerry thành khẩn nói: "Ngài hẳn là cực kì rõ thân phận của tôi, tôi lại không có gì để hứa hẹn cho ngài.

Tình huống như vậy, tại sao ngài vẫn đồng ý hợp tác cùng tôi?"
Bá tước Guaguas đạm mạc liếc anh một cái, hừ nhẹ: "Lật đổ phụ thân của ngươi chính là yêu cầu của ta, mà trợ giúp ngươi lên vị trí đó chẳng qua kéo phụ thân ngươi xuống xong thì tiện thể giúp ngươi luôn."
Kerry mỉm cười, ngoài miệng đồng ý, nhưng trong mắt lại xẹt qua một tia sương mù.
Nếu thật sự đơn giản như vậy, thì tốt rồi.
Kerry nói toàn bộ chuyện bản thân mình biết cho bá tước Guaguas, bao gồm những liên lạc của một số thương nhân lui tới dinh thự tiếp xúc với bá tước Hilal.
Không nên trách anh vô tình, cho dù cuối cùng không đạt được thứ mình muốn thì cuộc sống như thế so với hiện tại còn tốt hơn nhiều.

Nói cách khác, thành công hay thất bại, cuộc sống của anh chỉ có thể tốt hơn chứ không thể tệ đi.
Năm sau chính là đầu mùa xuân, băng tuyết sẽ dần tan, vạn vật sống lại, người cá của anh, cũng sẽ trở về.
[ Độ hảo cảm của Kerry đối với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: 60]
Trở lại dinh thự Hilal tiếp tục làm sâu gạo, ngày ngày chịu đựng sự cười nhạo và chế giễu của các huynh đệ.

Nhưng kể từ khi Gabor lui tới đây, không còn ai đánh anh nữa cả, hẳn là bá tước đã dặn dò thêm điều gì đó.
Thời gian như cát trôi qua kẽ tay, Kerry âm thầm hành động không bị ai phát hiện, bởi vì hình tượng kẻ yếu của anh sắm vai thật quá tốt, những người "tốt" (*) đó chỉ nhớ đến cách anh bị đánh bị mắng mà xem nhẹ thù hận từ từ nồng đậm trong mắt anh.
(*) Chỗ này có hai khả năng, 1 là tác giả khịa, 2 là tác giả thiếu chữ 不 vô chữ 好.
Hận thấu xương, chắc chắn không phải sinh ra trong một sớm một chiều, ai mà nghĩ được tâm trạng sẽ trở nên như thế nào khi mỗi một ngày qua đi.
~~~
(Vì Kerry đã lớn nên sẽ thay đổi xưng hô giữa công với thụ nhé!)
Xuân về hoa nở, lớp băng trên mặt biển đã hoàn toàn tan chảy.

Mấy ngày nay Kerry cực kì vui vẻ, hàng đêm đứng trên khối đá ngầm, nhìn về biển rộng phương xa.
Thêm 1 tuổi, anh càng cao lớn và cường tráng hơn, mặc dù ăn không đủ chất dinh dưỡng, ăn bữa hôm bỏ bữa mai, thế mà anh vẫn trưởng thành như cũ.
Ngày đầu tiên, không nhìn thấy màu xanh nhạt mình thích, Kerry thất vọng trở về, tự an ủi trong lòng, không sao đâu, ngày mai cậu ấy nhất định sẽ trở về.
Ngày hôm sau, vẫn không thấy bóng dáng khiến anh lo lắng.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm......
Kerry ban đầu là an ủi, đến một lúc thì thoái thác, cuối cùng bây giờ hóa thành u ám, nội tâm biến hóa chỉ trong vòng bảy ngày.
Anh sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi người cá kia cũng giống như những người khác, lừa gạt anh, sau đó vĩnh viễn rời khỏi anh.

—— quả nhiên, lúc trước không nên để em rời đi.
[ Độ hắc hóa của Kerry đối với Kỳ Ngôn +10, độ hắc hóa hiện tại: 10]
Kỳ Ngôn đang bơi dưới biển sâu lập tức sửng sốt, sau đó có vô số bất lực.
Tin cậu đi, cậu đang bị lạc đường......
Tuy điều này thực buồn cười, nhưng là sự thật.

Kỳ Ngôn lạc đường, cũng không biết mình chạy đến vùng biển nào nữa, rõ ràng mấy ngày trước cậu vừa trở về từ biển Núi lửa, nhưng vẫn chậm trễ việc chính sự.
Mức độ hắc hóa không phải là chuyện đùa, Kỳ Ngôn nghĩ tới nghĩ lui, lập tức dùng tích phân đổi bản đồ đường về từ hệ thống.
Suốt bảy ngày qua, Kerry không nhìn thấy Kỳ Ngôn, anh thất vọng cực kỳ, đồng thời một làn khói mù quỷ quái ập vào tim anh.
—— sao em lại có thể không trở lại? Em đã đáp ứng ta! Nhất định sẽ trở về!
Tâm tình nặng nề, thậm chí có chút điên cuồng.

Kerry khó chịu trở lại dinh thự, bị một âm thanh quen thuộc mà xa lạ gọi lại.
"Chào cậu." Giọng nói nhẹ nhàng mà quen thuộc của cô gái: "Cậu còn nhớ tôi không? Kerry Hilal."
Kerry sửng sốt, theo giọng nói nhìn sang, một cô gái mặc chiếc váy viền vàng sang trọng đang đứng ở nơi đó, khuôn mặt xinh đẹp đã bớt non nớt, càng thêm trưởng thành.
—— là Nasha.
Kerry gật gật đầu, không thân cũng không lạ trả lời: "Chào cô, Nasha."
"Tôi biết mà, cậu hẳn là vẫn nhớ tôi." Nasha hai ba bước chạy lại, đến bên người Kerry một cách thân quen, muốn nắm cánh tay anh, lại bị Kerry nhanh chóng né tránh.
Tay Nasha dừng ở giữa không trung, trong lúc nhất thời không khí có chút xấu hổ.
Kerry nhìn nàng, yết hầu giật giật, thanh âm biến đổi mang theo chút từ tính khàn khàn trẻ trung: "Xin hỏi có chuyện gì sao?"
Nasha không bực, đoan trang cười: "Tôi lại được đến thăm dinh thự của bá tước Hilal, tôi rất vui."

"Vậy xin mời Thánh Nữ đến sảnh ngoài chờ, cửa hông của toà nhà hình tháp này không phải là nơi khách nên đến."
Những lời Nasha nói làm tâm tình Kerry đang ủ dột càng thêm không vui, cô nói như vậy rõ ràng là tới cười nhạo anh.
"Có lẽ tôi đã nói gì đó làm cậu không vui, nhưng khi thấy cậu, tôi thực sự rất vui." Nasha mặt không đổi sắc, không hề xấu hổ hay khó xử trước màn 'đuổi khách' của Kerry.
(Vũ: Hoa mỹ thế thôi chứ nói thẳng ra là mặt dày ý =w=)
Kerry không nói gì, đồng tử màu đen nhàn nhạt nhìn Nasha, tựa hồ đang đợi cô nói.
Nhưng Nasha cũng chỉ mỉm cười nhìn thẳng anh, không nói gì nữa.
Kerry có chút không kiên nhẫn, xoay người nói: "Vậy mời Thánh Nữ cứ tự nhiên, tôi phải đi về."
"Kerry!" Nasha cuối cùng cũng kêu: "Không phải cậu muốn mạnh mẽ hơn sao? Chẳng lẽ cả đời cậu cam nguyện làm sâu gạo ư?"
Bước chân Kerry dừng lại, đột nhiên quay đầu, gắt gao trừng mắt nhìn Nasha.
Nasha biết bản thân mình đã đánh cược đúng.

Nàng vuốt ve phần tóc mai rũ xuống, giữa mày lộ ra một tia chí tại tất đắc (*).

Thanh âm mềm nhẹ khiến người ta không thể bỏ qua.
(*) Niềm tin chiến thắng.
"Muốn hợp tác với tôi không? Kerry.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui