Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính


Kỳ Ngôn quả thực rất xấu hổ, ánh mắt Khang Duệ dị thường lại nóng bỏng.


Trước mặt mọi người tự nhiên cương như vậy à? Cậu có còn là một con cương thi biết liêm sỉ không!
"Làm sao vậy? Nhanh lên! Đừng diễn trò nữa!" Bác sĩ kia nhìn ra động tác hai người này có chút không đúng, đứng phía sau hung ác kêu lên.


Kỳ Ngôn căng da đầu tiếp tục giúp Khang Duệ cởi quần, muốn lột đồ thì phải kéo khóa quần xuống......!
Vì sao lại có loại cảm giác quen thuộc như có thứ gì đó sắp nhảy ra!
Kỳ Ngôn như phát điên, cậu đứng lên, xoay người đối mặt bác sĩ nói: "Bác sĩ, quần nên để em trai tôi tự mình cởi đi, tôi cởi cho nó rất kỳ quái.

Bên ngoài còn có người, chúng ta tranh thủ thời gian, một vị bác sĩ khác tới kiểm tra tôi đi."
Kỳ Ngôn thái độ thành khẩn, cũng không có làm gì khiến người khác hoài nghi, hai vị bác sĩ kia cũng không phải đặc biệt chuyên nghiệp, nhìn thấy bên ngoài còn người xếp hàng, tự nhiên đồng ý với ý kiến của Kỳ Ngôn.


"Vậy để tự cậu ta cởi đi, cởi xong tôi chỉ nhìn xem trên người có vết thương hay không là được."
Kỳ Ngôn thở phào nhẹ nhõm, xoay người, không nhìn thấy Khang Duệ có chút mất mát nói: "Tự mình cởi."
Khang Duệ nhìn cậu, trong mắt hiện ra một chút tủi thân, sau đó yên lặng tự mình cởi quần.


(Gbear: Thì thôi cởi giùm cho duiii xD)
Khang Duệ khỏe mạnh, không có một chút vết sẹo với vết thương nào, trừ vùng bụng phía dưới, trên đùi bị quần lót che lại, da thịt những chỗ khác một mảnh bóng loáng, màu da có chút tái nhợt, quả thực vừa nhìn là rõ ngay.



Giống Khang Duệ, da thịt Kỳ Ngôn cũng bóng loáng, chẳng qua trên tay có một vài vết sẹo nhỏ, đã có nhiều năm, người học y liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, đó là sẹo do dao phẫu thuật lưu lại.

[Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Làn da còn mềm mịn hơn cả nữ nhân vị bác sỹ kiểm tra cho Kỳ Ngôn có chút yêu thích không muốn buông tay, không biết hắn đã cởi găng tay từ khi nào, bàn tay sờ tới sờ lui trên người Kỳ Ngôn.

Lo lắng Khang Duệ sẽ bị lộ, Kỳ Ngôn cũng không để ý quá, ngược lại còn khiến Khang Duệ tức giận.


Sau khi hắn mặc xong quần áo liền xông tới, một tay đẩy tên bác sĩ kia ra, sau đó giấu Kỳ Ngôn ở sau người, tức giận trừng mắt nhìn bác sĩ.


Bác sĩ bị đẩy lảo đảo, đụng vào một bên giá kêu đau một tiếng.

Một tên bác sĩ khác thấy thế, cầm lấy súng xông tới: "Các anh muốn làm gì?"
Kỳ Ngôn vội vàng cầm quần áo mặc vào, giả bộ lạnh lùng nói với Khang Duệ: "Sao cậu lại không nghe lời!"
Thần sắc Khang Duệ đang phẫn nộ nháy mắt biến thành dịu nhẹ, hắn nhìn Kỳ Ngôn, thấp giọng lên án: "Hắn sờ anh......"
Rõ ràng chỉ có tôi mới có thể sờ anh.


Kỳ Ngôn bị nghẹn, mắt nhìn bác sỹ bị Khang Duệ đẩy qua một bên, thấy hắn vẻ mặt xấu hổ, ánh mắt mơ hồ, liền hiểu mọi chuyện là như thế nào.


Một tên bác sỹ khác nhìn thấy mọi chuyện, hắn ho nhẹ: "Khụ, được rồi được rồi, các anh nhanh đi đi."
Xem như trời xui đất khiến, đánh bậy đánh bạ, Kỳ Ngôn mang Khang Duệ từ trong phòng nhỏ đi ra ngoài, hướng về nơi đám người Dương Trách đang chờ đợi.



Trong phòng nhỏ, tên bác sĩ bị đẩy cảm thán: "Nam nhân kia có làn da đẹp thật......"
"Cậu thôi đi! Sao tôi không biết cậu có cái đam mê này?" Một tên khác trừng hắn: " Mọi người đều nhìn ra, lần này cậu bị đẩy là đáng!"
"Này tôi cũng bị đau chứ bộ, cậu đừng trách móc tôi nữa."
"Cậu nghĩ xem, vào căn cứ hy vọng, còn không biết kết cục thế nào đâu."
[Căn cứ Tây thị] còn được gọi là căn cứ hy vọng.


Người sống sót đối với cái nơi này tràn ngập hy vọng, người chưa vào thì khát khao nơi này, người đã vào rồi thì......!
Nơi có quan viên chính phủ thì mặc định sẽ không có công bằng, mặc kệ là nơi nào, quan lớn, dù có cống hiến hay không, đều nhất định sẽ được ưu đãi.


Đám người Dương Trách mới tới căn cứ hy vọng, xem như là giai cấp thấp nhất.

Bị phân phối đến một nơi kiến trúc giống như khu tập thể của công nhân công trường, loại phòng này xanh trắng đan xen ván sắt, là một cái phòng rộng khoảng ba mươi mét vuông, các gian liền nhau, thành một khu tập thể lớn.


May mắn thay tiểu đội sáu người đều phân vào một gian phòng, bên trong có ba cái giường tầng, tổng cộng có sáu cái giường ngủ.


Chăn thì là chăn bình thường bằng bông, cũng không biết bông cũ hay mới, tóm lại cực kì nặng, còn dày nữa, gối đầu là loại gối cứng, đệm giường chỉ có một cái chăn trần bông hơi mỏng một chút.



Trong phòng trừ ba cái giường tầng ra, còn lại là hai cái bàn, trên bàn có một cái giá hai tầng, có thể để đồ vật, phía dưới còn có hai cái ngăn kéo, có thể đựng quần áo linh tinh.


Dương Trách đi một vòng quanh trong phòng nhỏ, thất vọng thở dài.


"Tôi rất tò mò những tòa cao ốc là cho ai ở." Dương Trách nhẹ giọng nói.


Tây thị chính là một thành phố lớn, nó được tuyển chọn thành căn cứ điểm may mắn còn tồn tại, mỗi một chung cư đều có sức chứa mười mấy vạn người.

Trước bọn họ thấy người vốn dĩ không nhiều lắm, khu tập thể này chiếm diện tích căn cứ cũng không đến mười phần trăm.

[Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
"Cũng không phải tự nhiên đột ngột mọc lên căn cứ, bên trong biệt thự, chung cư cái gì cũng có, tại sao ở ngoại thành phải thiết lập nhiều khu tập thể như vậy." Tiểu Thiên đang ở trên giường, mơ màng không nghĩ tới chăn lại nặng đến vậy, cứ như bị thấm nước vào, giũ ra còn đầy bụi bặm nữa.


'Khụ khụ' sặc bụi ho, Tiểu Thiên giận dỗi đem chăn ném lên trên giường, thở phì nói: "Không làm!"
"Tôi vừa thấy ở cửa dán báo cáo, có thể thành lập tiểu đội phục vụ vì chính phủ, đãi ngộ có thể tốt một chút." Long Thăng nói.


"Phục vụ? Mẹ nhà nó! Phục vụ cái gì, chính là tìm kẻ chết thay để ra ngoài tìm đồ ăn cho bọn chúng, đã chết liền vứt bỏ, không chết thì tiếp tục dùng!" Khương Đại Thành nói một câu, càng nói càng tức giận.


"Tôi cũng nghĩ như vậy." Long Thăng gật đầu.



Kỳ Ngôn nhìn ra trong mắt Long Thăng hiện lên một tia thất vọng, nhớ tới lúc trước Long Thăng có từng nói qua với cậu, muốn ở Tây thị định cư......!Nhưng không nghĩ tới, đây lại là một kiểu nhà giam khác?
"Chúng ta như vậy? Còn muốn tiếp tục sống ở chỗ này?" Tiểu Thiên hỏi: "Tôi không nghĩ tiêu tiền chỉ để tới đây chịu khổ!"
"Đừng nói như vậy, ít nhất nơi này an toàn, không cần mỗi ngày trực đêm, cũng không cần lo lắng đề phòng." Dương Trách bình tĩnh phân tích nói.


"Trước mắt chúng ta ở tạm vài ngày, xem tình huống.

Nếu nơi này thật sự có thể ở lại, chúng ta sẽ tạo thành một tiểu đội đi thu thập vật tư, không biết vì cái gì, nhưng vì chính chúng ta.

Dù sao chúng ta vẫn luôn là một đội." Dừng một chút, hắn lại nói: "Nếu nơi này không tốt.

Chúng ta sẽ rời đi, hiện giờ thế giới đã chìm trong máu tanh, nơi nào làm nhà cũng được.

Chúng ta tự do tự tại, vô tư vô lo mà vượt qua cả đời này, già rồi thì tìm một chỗ an nhiên có phong cảnh đẹp ở lại, đời này chết cũng không uổng!"
Dương Trách nghe một phen, liền hồi phục lại tâm tình đang bực bội của những người khác trong tiểu đội.


"Ông đây nghe đội trưởng!"
"Vâng, nghe đội trưởng."
"Tôi đây cũng nghe đội trưởng, dù sao cũng đi theo đội trưởng rồi!"
Kỳ Ngôn hơi mỉm cười, không thể không nói, Dương Trách rất có năng lực lãnh đạo.


"Tôi cũng đi theo Dương Trách." Nói xong, Kỳ Ngôn quay đầu nhìn Khang Duệ, trong mắt tràn đầy tình ý: "Khang Duệ cũng khẳng định đi theo tôi."
Khang Duệ gật đầu thật mạnh: "Phải, đi theo Kỳ Ngôn."
Những người khác: "......!" Đôi cẩu tình nhân! Không có thời khắc nào là không thể hiện ân ái, đau mắt thật! [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui