Nói đến chuyện hôn trộm lúc nửa đêm, mọi người trong tiểu đội đều có quyền lên tiếng.
"Không thể không nói, hôm trước nửa đêm tôi dậy đi tiểu, thấy Khang Duệ ghé vào mép giường Kỳ Ngôn không biết làm gì." Tiểu Thiên vẻ mặt thần bí: "Tôi nghĩ rằng hắn nói nhỏ với Kỳ Ngôn, xong lúc đi qua thì phát hiện, thằng nhãi Khang Duệ này đỏ mặt!"
"Cậu nói vậy ông đây cũng nghĩ đến, tôi thường xuyên thấy Khang Duệ ghé vào mép giường Kỳ Ngôn, nắm tay cũng không biết là làm gì." Khương Đại Thành ồn ào.
"Tôi cũng từng nhìn thấy." Long Thăng tán thành.
"Đừng nói bậy......" Dương Trách nói xong cũng thấy nghi, bởi vì hắn cũng từng nhìn thấy!
Tiểu Thiên không để ý tới Dương Trách, ghé sát vào Khương Đại Thành, nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua, tôi lại thấy Khang Duệ ôm Kỳ Ngôn, hai người còn dán mặt lại gần nhau nữa nha!"
"......! Hơn nửa đêm cậu không ngủ mà đi chú ý chuyện này?" Khương Đại Thành tỏ vẻ ghét bỏ: "Cậu nói xem có phải trước kia cậu ở đội săn tin hay không?"
"Nói cái gì đâu không!" Tiểu Thiên trợn mắt nhìn hắn: "Hai người bọn họ thể hiện ân ái lại không cho tôi nói đôi câu?"
"Hazz, nỗi đau của cẩu độc thân." Long Thăng thở dài, hạ giọng nói.
"Cút cút cút, làm như anh không phải cẩu độc thân ý."
"Đã từng, lúc mạt thế chưa bùng nổ, thân là công tử của đại gia tộc, tôi có một người......"
Những người khác: "Dừng!!"
Long Thăng lại đem chuyện này nói nữa, quả thực phiền chết chết đi được!
"Tôi nói này......" âm thanh của Kỳ Ngôn đột nhiên vang lên: "Lúc các anh bàn luận người khác làm ơn nhỏ giọng chút được không?" Âm thanh lộ ra bực mình và mất kiên nhẫn.
Những người khác cười khúc khích, nguyên một đám không tiếng động làm mặt xấu.
Kỳ Ngôn quay đầu thoáng nhìn qua Khang Duệ, phát hiện Khang Duệ nhìn ra ngoài cửa sổ mơ màng như không có việc gì, không nói câu nào.
Xin lỗi vị thiếu niên này phiền cậu quay đầu lại một chút nhìn xem các đồng đội của cậu đang diễn kịch được không.
Bọn họ nói nhân vật chính là cậu đó! Cái người nửa đêm đứng cạnh giường của tôi, hôn tôi, sờ tôi chính là cậu đấy!!!
Chiếc xe buýt nhỏ xuất phát, thủ đô đã ở ngay phía trước.
Khương Đại Thành ôm hai bao đồ ăn, có chút không nỡ: "Haiz, một lát nữa là phải mang các ngươi giao cho mấy tên chó trông nhà (*), ông đây luyến tiếc các ngươi......"
(*) Cẩu dưỡng: Chó nuôi nhà nhưng ở đây lại mang hàm ý mỉa mai chỉ nhóm người mà mọi người cũng biết là ai rồi đó.
"Than thở với đồ ăn thì có bản lĩnh gì." Tiểu Thiên cười mỉa mai nói: "Đi đánh mấy tên chó trông nhà đó đi!"
"Tiểu Thiên đừng gây sự!" Khương Đại Thành trừng mắt nhìn cậu một cái, quay đầu không nói.
"Được rồi, đừng làm loạn, chúng ta tới nơi rồi."
Cách không xa, những bức tường cao bao xung quanh, còn có lính gác tuần tra nghiêm ngặt, một cánh cửa đứng đầy quân nhân.
Kỳ Ngôn lái xe tới, còn phải xếp hàng, phía trước là một đoàn xe, tất cả đều muốn đi vào căn cứ.
Dương Trách cùng đám người nhìn nhau, bọn họ chuẩn bị xuống xe.
"Một người ôm một bao đồ ăn, sau đó đi vào bên trong.
Một lát nữa trời tối, cũng chưa chắc có thể vào."
Thời gian cả ngày đều dùng để đi đường, tuy rằng hiện tại mới là một hai giờ, nhưng với một đoàn xe lớn trước mắt như vậy còn đang xếp hàng, không biết đến khi nào mới có thể đến lượt bọn họ.
Lướt qua hàng loạt ánh mắt tham lam nhìn vào đống đồ ăn trong tay, tiểu đội vẫn vững vàng bước đi, lúc đi tới cửa bị binh lính ngăn lại.
"Bỏ hết toàn bộ đồ trên người các anh ra, chúng tôi muốn kiểm tra."
Nói xong, có hai người mặc áo bác sĩ từ bên trong phòng nhỏ đi ra.
Khoảnh khắc khi hai người kia vừa xuất hiện, trong lòng Kỳ Ngôn căng thẳng, phảng phất như bị một bàn tay nắm chặt lấy.
Hai người này hiển nhiên là muốn kiểm tra bọn họ xem có bị tang thi cắn hoặc là bị thương không, những người khác còn tốt, nhưng Khang Duệ là tang thi!
Quay đầu nhìn Khang Duệ, phát hiện vẻ mặt hắn khá phức tạp.
Kỳ Ngôn không nghĩ tới, những ngày hạnh phúc tự do nhanh như vậy sắp kết thúc.
Bắt đầu từ Dương Trách, giao một bao đồ ăn, sau đó bị đưa vào trong phòng nhỏ kiểm tra, sau một lát liền đi ra.
"Tôi vào bên trong chờ các cậu."
Sau đó là Khương Đại Thành, Tiểu Thiên và Long Thăng, bọn họ trình tự đều giống nhau, từng người một tiến lên, sau đó từng người bước ra.
Tới lượt Kỳ Ngôn, cậu tiến lên một bước kéo tay Khang Duệ, đi đến trước mặt binh lính, nhẹ giọng nói: "Vị đại ca này, có thể phiền anh châm chước một chút, cho hai người chúng tôi đi vào cùng nhau được không?"
Binh lính vẻ mặt sắc bén: "Không được! Nhanh lên từng người bước tới, phía sau còn có người xếp hàng!"
"Là thế này, đây là em trai tôi, nó có chút bệnh tâm lý, hơn nữa có thói quen ở sạch, tôi sợ nó sẽ làm loạn lên." Nói xong, Kỳ Ngôn lấy ra một bao thuốc lá từ trong túi, lén lút nhét vào tay binh lính: "Đại ca, anh châm chước một chút, rốt cuộc nếu một lát nơi này náo loạn lên cũng không thể xong việc......"
Binh lính bóp bao thuốc, ánh mắt toát ra vẻ vừa lòng: "Được rồi, xem ra tình huống của cậu đặc biệt, chúng tôi cũng không phải người thích gây chuyện, cùng nhau vào đi."
Nói xong, hắn hướng về phía người canh cửa bên kia vẫy tay, mở rào chắn phía trước, đồng ý cho đi.
Kỳ Ngôn thở phào nhẹ nhõm kéo Khang Duệ đi, vào trong phòng nhỏ, hai tên bác sĩ thấy hai người bọn họ cùng lúc tiến vào thì có chút ngạc nhiên.
"Là như thế này, em trai tôi có bệnh tâm lý, hơn nữa còn có thói quen ở sạch, cho nên đại ca giữ cửa để cho chúng tôi cùng nhau vào kiểm tra."
Hai tên bác sĩ nửa tin nửa ngờ, đi tới muốn cởi bỏ quần áo Khang Duệ, lại thấy Khang Duệ vội vã lùi về phía sau, không cho hắn chạm vào.
"Nếu các anh không phối hợp thì đừng đi vào căn cứ." Bác sĩ kia nhíu mày nói.
"Đừng đừng đừng, bác sĩ." Kỳ Ngôn hoảng sợ nói: "Tôi cũng là bác sĩ, như vậy đi, tôi giúp nó cởi quần áo, anh xem được không?"
Bác sĩ kia cau mày nhìn Kỳ Ngôn với Khang Duệ, tựa hồ không tin tưởng.
Kỳ Ngôn nói thêm: "Cứ coi như có tình huống đặc biệt đi, một hồi làm lớn chuyện lên cũng không tốt, phía sau còn có rất nhiều người.
Lúc này bác sĩ mới thả ra, vẻ mặt không tình nguyện gật đầu, chỉ huy nói: "Anh cởi quần áo hắn ra trước, tôi nhìn xem."
Kỳ Ngôn đi qua, cho Khang Duệ một ánh mắt trấn an, sau đó cởi áo ngoài ra.
Tiếp đó là áo sơ mi, thân hình cùng ngoại hình cực kỳ không phù hợp cứ như vậy bại lộ trong không khí.
(*)
(*) Dành cho những bạn không hiểu: Khang Duệ sở hữu mặt học sinh và body phụ huynh.
Không nghĩ rằng Khang Duệ lại có thân hình như thế, cơ bụng sáu khối kia còn có thể nhìn ra hoa văn trong đó.
Bác sĩ kiểm tra một vòng, nói: "Xoay người."
Khang Duệ xoay người, bác sĩ cẩn thận nhìn một lần, nói: "Cởi quần của anh ta ra."
"......!" Kỳ Ngôn không biết nên nói gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất tháo khuy quần Khang Duệ.
Tư thế này có chút làm người ta nghĩ ngợi, ít nhất Kỳ Ngôn là người nhìn thấy tiểu đệ đệ của Khang Duệ đang chào cờ trước mặt mình.......!
Trán cậu trắng nõn nà giấu dưới mái tóc nhẹ nhàng, lông mi thon dài theo đôi mắt run nhè nhẹ, tựa hồ có thể thấy đồng tử ẩn mình lóng lánh lưu quang, ngón tay thon dài linh hoạt, thong thả cởi ra quần của Khang Duệ......!
Đây là Kỳ Ngôn, Kỳ Ngôn của riêng mình.
Kỳ Ngôn cởi thắt lưng ra, động tác không cẩn thận đụng phải một chỗ, vội vã rụt tay lại như đụng phải lửa.
Thế mà thằng nhãi con này lại cương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...