Trong phòng tắm phát ra tiếng nước chảy “rào rào rào” đã đánh thức Tô Ấu Thanh đang nằm trên giường.Cô nâng tay để lên trán sau khi say rượu, muốn men theo cạnh giường để đứng dậy.Nhưng cô vừa đứng dậy được khỏi nửa thì trên người truyền đến cảm giác đau đớn, khiến cho cô ngã xuống giường thêm lần nữa."Tê!"Vài giây sau, cô mở to mắt ra, kéo chắn trên người mình ra...Trong lúc nhất thời, trong đầu giống như bị quẳng một quả bom xuống nước, nổ tung toé.Tô Ấu Thanh cúi đầu, hai tay nắm chặt ga giường, giờ phút này không ai nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt của cô."Rắc!"Đúng lúc này, tiếng nước tắm trong phòng tắm dừng lại, có người đang đi ra từ trong đó.Tô Ấu Thanh nấm chặt ga giường, cô mạnh mẽ ngẩng đầu lên, thì cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo tắm vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm...Dáng người của người đàn ông này rất tốt, nhưng giờ phút này Tô Ấu Thanh không có biện pháp để ngắm “cảnh đẹp” lử trước mặt, bởi vì trong khoảng khắc người đàn ông đó nước ra, thương bản năng thân thể cô bắt đầu căng thẳng.Lúc này, người đan ông bỏ chiếc khăn ở trong tay xuống, một khuôn mặt vừa đẹp trai vừa lạnh lùng lộ ra.Trong nháy mắt khi Tô Ấu Thanh nhìn thấy khuôn mặt kia, tất cả khí sắc ở trên mặt rút lui giống như thủy triều, trắng giống như trang giấy, trong ánh mắt mang theo sự khiếp sợ, không thể tin nổi, sau đó là phẫn nộ."Thịnh Trạch Xuyên!"Từ trong cổ họng của cô nói ra một cái tên đã bị phủ bụi năm năm mang theo sự giận dữ rung trời.
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo sự tức giận và sự chán ghét không nói lên lời, "Anh đã làm gì tôi hả?"Nói xong, cô ôm chặt lấy ga giường, hai bả vai run lên bần bật.Thịnh Trạch Xuyên mặc áo tắm lạnh lùng đứng trước mặt cô.
Sau khi canh nhìn thấy sợi chán ghét trong mắt cô, lông mày nhanh chóng nhíu lại, trong mắt hiện lên nét không vui.Anh đã không gặp cô ta năm năm, không ngờ cô gái này vẫn khiến người khác chán ghét như vậy!Trông lúc anh chuẩn bị đi tới chỗ của Tô Ấu Thanh thì tiếng đập cửa vang lên.Thịnh Trạch Xuyên dừng lại, anh liếc mắt hung hăng nhìn Tô Ấu Thanh, sau đó xoay người đi ra mở cửa.Thịnh Trạch Xuyên nhanh chóng trở lại, anh cầm theo một hộp thuốc trong tay.Tô Ấu Thanh thấy anh đi ve đến chỗ của mình, theo bản năng cô lùi lại về phía sau, cô lộ ra ánh mắt cảnh giác giống như con mèo hoang nhỏ, không nhúc nhích mà theo dỗi từng hành động của anh.Thịnh Trạch Xuyên liếc mắt nhìn cô một lần, sau đó anh đi đến chiếc bàn rót một cốc nước, giống như anh không hề để ta hành động nhỏ của cô, anh định lấy tay hoà tan thuốc vào nước rồi đưa cho cô uống.Tô Ấu Thanh nhìn thấy nước và thuốc ở trong tay anh, hai mắt mở to ra, ngẩng đầu dùng ánh mắt không thể tin được nhìn anh."Ăn!"Mặt Thịnh Trạch Xuyên không có bất cứ biểu cảm nào nhìn cô rồi nói."Thịnh Trạch Xuyên, anh muốn hủy hoại tôi, tôi muốn giết anh!"Rốt cuộc Tô Ấu Thanh không thể khống chế sự tức giận trong lòng, cô nắm chặt ga giường che ơn ở trước ngực, nhìn về phía anh rồi gào lên.Đối mặt với Tô Âu Thanh đang gào thét gần như cháy cuồng, trên mặt Thịnh Trạch Xuyên không nhìn ra cảm xúc gì, trước sau như một, anh chỉ đung giọng nói lạnh lùng nói với cô: "Tôi không hy vọng cô mang thai đứa con của tôi.""Chó chết! Tên chó chết này! Anh muốn hủy hoại tôi, anh muốn hủy hoại tôi...!Ngô, khụ khụ..." Tô Ấu Thanh gào lên chối tai.Thịnh Trạch Xuyên để cốc nước xuống bên cạnh, sau đó giơ bàn tay lớn bắt lấy cô rồi ấn vào trong ngực, anh nắm chặt cằm của cô, bắt buộc cô há miệng, mạnh mẽ đem viên thuốc nhét vào miệng cô, và đổ nước vào bên trong."Khụ khụ, khụ khụ khụ..."Thịnh Trạch Xuyên thả người cô ra, Tô Ấu Thanh ngã xuống giường, co khom lưng lại bắt đầu liên tục ho khan.Mặt Thịnh Trạch Xuyên không cảm xúc nhìn cô, trong cặp mặt thâm thuý êm người hiện lên tia phức tạp ngay cả anh không phát hiện, "Chuyện của tối hôm qua dưng lại ở đây! Tôi nghĩ cô không hy vọng Lạc Khê biết chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng này!"Nói xong, anh quay người muốn rời đi."Thịnh Trạch Xuyên, anh cho rằng bổn tiểu thư cảm thấy mới lạ sao?"Đúng lúc này, Tô Ấu Thanh chậm rãi ngồi dậy từ trên giường.
Lúc Thịnh Trạch Xuyên quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt cười nhạo kiêu ngạo của cô: "Bổn tiểu thư sẽ coi chuyện tối hôm qua như bị chó cắn! Anh yên tâm, tôi nhất định không để Lạc Khê biết chuyện này...!Cả người phụ nữ Bạch Ưu Ưu kia nữa!"Sau khi Tô Ấu Thanh nói xong, lông màu của Thịnh Trạch Xuyên nhanh chóng nhíu lại."Cô hãy nhớ kỹ những lời mà cô nói trong ngày hôm nay!"Nói xong, Thịnh Trạch Xuyên mở cửa rời đi...."Phanh~"Cánh cửa bị đóng lại.Tính cách thật nóng nảy nha.Tô Ấu Thanh duỗi thẳng người, sau đó cô lại chui vào trong chăn.Lúc này trên mặt Tô Ấu Thanh làm đi còn sự tức giận?Cô nằm ườn ra giường, nếu như không xảy ra chuyện vừa rồi, thì người khác sẽ nhọc cô vừa tỉnh dậy ở khách sạn trong kỳ nghỉ phép.Cô chép chép miệng, khẽ ngáp một cái.Buồn ngủ quá.Cô muốn đi ngủ.[Đinh ~ cốt truyện đã mở ra, bắt đầu nhiệm vụ! Đã khôi phục nhiệm vụ của thế giới này!][Đinh~][Xin ký chủ hãy chú ý! Còn bốn giờ nữa thì hôn lễ của nhân vật mục tiêu diễn ra! Xin ký chủ hành động ngay lập tức, không cần lãng phí thời gian! Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ sẽ bị trừ một nghì tích phân trong tài khoản!][Đinh~]...Trên khoảng không của phòng khách xuất hiện một giọng nói điện tử lạnh như băng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...