Mau Xuyên Ta Là Tuyệt Sắc Giai Nhân


Tử Hoa vừa xuyên qua đã bị chửi không thương tiếc.

Người đàn bà đối diện chính là chủ nhà trọ của nguyên chủ.

Cậu mệt mỏi xoa thái dương.

Lần nào xuyên qua cũng bị đau đầu, mệt thật đấy.
“Tôi sẽ chuyển khoản tiền trọ 2 tháng này qua tài khoản, cho tôi nốt 1 ngày nữa thôi”
“Hừ, tốt nhất là như vậy” Người đàn bà rời đi cậu chốt cửa nằm ra ghế.

Căn trọ tệ hại nhất mà Tử Hoa từng thấy.

Căn nhà chỉ có mỗi 1 cái ghế sô pha cũ nát với cái bàn.

Do tính cách nguyên chủ rất sạch sẽ nên nhà vệ sinh không có bẩn như cậu tưởng.
Nhưng nơi này không thể sống lâu, mẹ nguyên chủ mất trong tai nạn sau khi sang Mỹ 3 tháng.

Nguyên chủ đành phải trở về nước.

Học lực tốt nên nhanh chóng đã được nhận vào đại học sân khấu điện ảnh.
Vừa đỗ tốt nghiệp được mấy ngày thì rơi vào khủng hoảng kinh tế.

Đây chính là thời điểm cực khổ nhất của nguyên chủ.
May mắn cậu xuyên qua lúc chưa gặp tên Lạp Vô Kỳ kia.

Tốt nhất tên kia nên tránh xa cậu ra đừng để Tử Hoa gặp mặt hắn.
Tử Hoa thay áo sơ mi với quần âu đơn giản đến thử vai.

Mặc dù là diễn viên phụ nhưng đất diễn lại rất nhiều.

Lại còn là phim rất hợp ý cậu.

Chỉ là vị đạo diễn này nổi tiếp khó tính, yêu cầu cũng rất cao.

Có kí ức của nguyên chủ Tử Hoa nắm chắc được kết quả của buổi thử diễn.

Khuôn mặt rất đẹp, hợp với vai diễn nên nguyên chủ chẳng cần làm gì cũng dành được vai diễn.

Bộ phim nổi lên với dàn cast đẹp như trong truyện, ai cũng được khen trừ cậu.
“Số 78 Mạc Tử Hoa” Tử Hoa theo hướng dẫn đi chỗ thử diễn.

Có mấy ánh mắt nhìn đánh giá cậu, Tử Hoa vẫn giữ thái độ bình tình cúi chào.

Đạo diễn im lặng nãy giờ đập bàn cười lớn!
“Không cần diễn thử đâu, vai diễn này sinh ra để dành cho cậu” Tử Hoa mỉm cười cảm ơn.

Cậu chẳng mất thời gian chủ yếu ngồi chờ còn vào thử còn chưa mất 5 phút.

Tử Hoa thưởng cho bản thân bằng một chiếc bánh mì thật ngon miệng.
Tử Hoa về nhà ăn mặc lịch sự ngồi vỉa hè ăn bánh mì, chủ quán rất thích cậu, thế là Tử Hoa được ăn miễn phí.

Nhan sắc của cậu quá chói mắt, người đi đường ai cũng ngoái lại nhìn.
Cậu còn được tặng thêm cái bánh mì đem về.

Tử Hoa sắp xếp đồ vào vali, cậu vừa nhìn đã ưng căn hộ ở trung tâm thành phố.

Số tiền trong tài khoản suói mấy năm của nguyên chủ bị cậu dùng hết mua nhà.
Không sao, sau này sẽ kiếm lại được nhiều tiền hơn.

Tử Hoa chuyển khoản cho chủ nhà cũ rồi trong đêm kéo vali đến ngay căn hộ mới.

Căn hộ được dọn dẹp sạch sẽ Tử Hoa chỉ việc vào ở mà thôi.

Cậu sắp xếp quần áo vào tủ rồi ngồi nghỉ trên ghế sô pha tận hưởng cảm giác của người có tiền.
Sau khi dàn cast thông báo trên weibo như bùng nổ.

Trước đấy 1 năm đã có thông báo khiến ai cũng nóng lòng chờ đợi.

Weibo của cậu nick name là bông cúc nhỏ.

Ảnh đại diện là bông hoa cúc đáng yêu.
Tử Hoa được cho vào nhóm chỉ toàn diễn viên với người trong đoàn làm phim.

Bộ phim đấy nhà đầu tư lại là Lạp Vô Kỳ.

Tử Hoa mím môi mệt mỏi.

Mấy ngày nữa là bấm máy quay rồi.
Cậu tranh thủ ngồi đọc kịch bản.

Cái này khá dễ dàng, nội dung về nữ chính là một đại tiểu thư trong gia đình danh giá.

Tính cách bướng bỉnh nhưng lại rất tốt với người xung quanh.

Đọc đến đây là cậu thấy không ổn.

Nam chính là cậu ấm của Phong gia, nổi tiếng đào hoa thay người yêu như thay áo.
Thế mà lại phải lòng nữ chính ngay từ lần đầu gặp mặt.

Nhưng chú của nam chính, là vai diễn cậu nhận.

Bố mẹ nam chính mất trong tai nạn xe do bị người hãm hại.


Chú của nam chính đã nuôi anh, sau này nam chính đủ trưởng thành sẽ để lại gia tài rồi rời đi.

Lại bắt ép nữ chính rời xa nam chính, nữ chính vì tin lời nên rời xa nam chính qua mỹ du học.
Người mình yêu không từ mà biệt, nam chính trở nên trầm tính lao đầu vào học rồi trở về kế thừa gia tộc.

Nữ chính lúc này đã học xong và thành luật sư như mình ao ước.
Duyên đến, hai người gặp nhau.

Tình cảm vốn đã chôn vùi nay lại được đào khơi lại.

Hai con người đắm chìm vào thứ gọi là tình yêu.

Chú của nam chính luôn ra sức cấm cản, dùng mọi cách khiến nam chính với nữ chính rời xa.
Nam chính vì thế rất hận chú của mình.

Chú của anh quyết định rời đi.

Trước khi đi có nói lại chân tướng sự thật tai nạn năm ấy.

Đều là do bố mẹ nữ chính gây ra.
Thế nhưng chuyến bay của chú anh gặp tai nạn.

Chú của nam chính được cứu sống nhưng bị liệt hai chân.

Từ đấy cũng mất đi niềm tin cuộc sống, mỗi ngày đều không khác gì cực hình.
Nam chính khiến gia đình nữ chính phá sản, giam cầm nữ chính rồi sau đó có một màn ngược luyến tàn tâm.

Nam chính nhận ra tình cảm, cuối cùng nữ chính tha thứ cho nam chính, hai người sống hạnh phúc với nhau.

Tử Hoa được chỉnh lại mái tóc đen mềm thành mái tóc được vuốt sáp gọn gàng.

Cậu mặc áo sơ mi với quần âu, khí chất cao lãnh như bông hoa tuyết trắng không ai dám lại gần.
Chú của nam chính với nam chính cách nhau chỉ có 10 tuổi.

Vì người chú này là đứa con riêng được giấu kín.

Cậu chờ nam chính diễn xong mấy cảnh quay trước rồi mới đến lượt cảnh của cậu.
Nam chính lúc này được đóng bởi cậu bé 10 tuổi, diễn viên nhí khá nổi.

Tử Hoa hít một hơi sâu rồi thả lỏng.
“Cảnh 10, diễn !”
Đứa nhỏ mặc đồ đen đứng khóc nức nở trong đám tang của bố mẹ.


Mấy người xung quanh ai cũng thấy nhưng lại chẳng ai lại gần dỗ đứa nhỏ.

Nó mới chỉ là cậu nhóc 10 tuổi thôi mà.
Tử Hoa lạnh lùng đi đến đặt tay lên bả vai của đứa nhỏ.

Cậu liếc nhìn đám người đang cố tỏ vẻ đáng thương với ánh mắt nhìn thấu tất cả.
Mọi người rời đi chỉ để lại đứa nhóc vẫn khóc lớn cùng Tử Hoa.

Cậu nhìn vào ảnh vị, ánh mắt hiện rõ vẻ đượm buồn nhưng nhanh chóng biến mất.
“Từ giờ ta chính là người thân duy nhất của con, đây sẽ là lần cuối con được phép rơi lệ, những kẻ gây ra vẫn còn ngoài kia, con định để bố mẹ mình chết oan uổng sao?”
Đứa nhỏ chỉ mới 10 tuổi nhưng lại hiểu chuyện đến đáng thương.

Chỉ nức nở một chút rồi yên lặng.

Đứa nhỏ ngoan ngoãn đi theo cậu trở về biệt thự.
“Từ giờ đây chính là nhà của con, người của phong gia không được cúi đầu trước bất kì ai”
“Cắt ! tốt lắm” Đạo diễn trước đấy khuôn mặt cau có vì mấy cảnh quay hỏng bây giờ đã vui vẻ đến vỗ lưng cậu.

Ông quả nhiên không nhìn sai người, đây nhất định là nhân tài mà.
“Làm tốt lắm Tử Hoa, tôi còn tưởng cậu từ trong kịch bản bước ra đấy”
“Cảm ơn đạo diễn Lưu” Lạp Vô Kỳ đứng đờ người nãy giờ.

Nhan sắc đẹp, diễn xuất lại tốt như vậy nếu có hắn nâng đỡ sớm muộn cũng thành ảnh đế.
Thấy Lạp Vô Kỳ đi đến Tử Hoa cảm thấy lạnh sống lưng, trực giác mách bảo cậu có chuyện không ổn mau chạy nhưng quá muộn.
Tay cậu bị hắn túm được.

Tử Hoa khó chịu quay lại nhìn.

Lạp Vô Kỳ nhận ra mình thất thố thì liền cười gượng buông tay cậu ra.
“Không biết cậu tên gì nhỉ”
“Tôi là Mạc Tử Hoa, có gì sao?”
“Liệu tôi có thể mời cậu một bữa không? Tôi cảm thấy cậu diễn xuất rất tốt, tôi muốn bàn bạc về việc kí hợp đồng”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận