Mau Xuyên Ta Là Tuyệt Sắc Giai Nhân


Ngày mai vốn dĩ hai người hẹn nhau sẽ đi chơi, 7 giờ là y sẽ qua đón cậu nhưng Mạc Tử Hoa đã cùng mẹ rời khỏi rồi.

Trầm Lăng hoảng sợ khi đến nơi thì thấy nhà cậu đã bị phá sập.
Hỏi mọi người xung quanh thì bảo hai mẹ con nhà đấy đã rời đi, còn đi đâu thì họ không biết.
Hai người di chuyển rời đi theo sự bảo vệ an toàn của mẹ hắn.
Mạc Tử Hoa vẫn còn chút lương tâm, cậu gọi xin lỗi Trầm Lăng trước khi máy bay cất cánh.
“Reng…reng”
“Lăng…đừng tìm kiếm tôi nữa”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bé con bây giờ em bình tĩnh cho tôi, nói tôi vị trí em đang ở đâu”
“Em xin lỗi…” Mạc Tử Hoa khóc nấc lên bên đầu giây điện thoại bên kia làm Trầm Lăng lo càng thêm lo.
“Chia tay đi, coi như chúng ta chưa từng quen biết, sẽ có người yêu anh hơn em”
“Tút…tút”
“Bé con!” Trầm Lăng đau khổ khuỵ xuống mặt đất bật khóc, cảm xúc lẫn lộn vừa hận vừa yêu.

Tại sao lại không cho hắn một lời giải thích chứ.
_______________________
3 năm trôi qua, sau hành trình cực khổ chữa bệnh nhưng cuối cùng mẹ cậu vẫn qua đời.

Mạc Tử Hoa dù đau xót nhưng vẫn cố gắng không cho bản thân mình rơi lệ.
Cũng nên trở vể rồi hoàn thành nhiệm vụ thôi nhỉ.
Trong những năm qua hệ thống luôn báo cáo tình hình của Trầm Lăng.

Độ hảo cảm không hiểu sao lại lên 90 nhưng hắc hoá đã đạt đến 89 rồi.
Cậu trên tay ôm hũ tro cốt của mẹ trở về căn nhà năm xưa.

Chỗ này không còn ai sống, nhà bị đập nát.

Mạc Tử Hoa ngồi đấy thẫn thờ một lát rồi kéo vali bắt tay đi đến con sông mà mẹ nguyên chủ yêu thích.
Trước khi mất bà ấy bảo muốn được trở về với con sông nơi mọi thứ bắt đầu.

Dù không hiểu nhưng cậu vẫn làm.


Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng cậu kéo vali thẫn thờ đi đến thuê một phòng ở nhà nghỉ rẻ tiền.
Căn phòng cũ không đến mức tệ hại nhưng không thể ở lại quá lâu.

Cậu mệt mỏi ngả mình xuống giường.
Cảm giác lạnh buốt làm cậu tỉnh giấc.

Đây là nơi đâu, tại sao cậu lại bị trói như này
[Ký chủ đừng lo lắng người bắt cóc người là nam chính]
Trầm Lăng bước ra, dáng vẻ có vẻ đô hơn ngày trước nhiều, cũng cao đến tận 1m93 rồi.

Tóc đen được vuốt gọn gàng.

Khuôn mặt không còn sự non nớt của năm nào.

Cũng đúng thôi, để đứng ở vị trí trên nhiều người thì cũng đã trải qua không ít thử thách cùng gian khổ.
“Mạc thiếu gia đúng là không thay đổi” hắn đi đến giữ chặt cằm của cậu, Mạc Tử Hoa dù đau nhưng vẫn lựa chọn không nói điều gì.
“Thả tôi ra đi.

Chúng ta hiện giờ không có quan hệ gì với nhau hết”
“Không có? Tôi còn chưa đồng ý chia tay mà cậu nhẫn tâm rời đi.”
“Đồ điên!” Trầm Lăng cười mỉm mai rồi bế cậu lên phòng.

Động tác nhẹ nhàng đặt Mạc Tử Hoa xuống giường là hiểu độ hảo cảm vẫn rất cao.
[Kí chủ làm nhiệm vụ nhanh đi để còn sang nhiệm vụ khác, chứ người với nam chính đừng ngược nhau em sẽ khóc đó]
“Tôi sẽ cố”
Trầm Lăng ánh mắt vẫn là dịu dàng nhìn cậu.

Vì sợ cậu đau tay nên cởi trói ở tay cho cậu.

Nhưng chân vẫn bị xích lại.
“Tại sao lại rời bỏ tôi?” Sự im lặng của cậu làm Trầm Lăng tức giận đến nổi gân xanh.


Hắn cuồng bạo xé rách bộ đồ của cậu.
Mạc Tử Hoa hoảng loạn dãy dụa.

Hai đùi của cậu bị hắn giữ chặt, nhục huy*t chưa được nới rộng mà c*n thịt đã đâm thẳng vào sâu bên trong.
Cảm giác vừa đau vừa sướng, dù thích nhưng cậu vẫn phải tỏ vẻ uỷ khuất.
|không có h đâu nha, tại vốn dĩ chap nào cũng có h mà novel toon không duyệt nên mình đành phải bỏ đoạn đấy|
Mấy ngày nay hôm nào cũng cũng bị hắn hành hạ, cơ thể chằng chịt vết cắn cùng vết hôn.

Bên trong không được làm sạch, liên tục chảy ra tinh d*ch.
C*c hoa của cậu dường như tê liệt không còn cảm giác nữa.
“Cạch”
“Lăng..” Vào trong không chỉ có Trầm Lăng mà còn có thêm 4 nam nhân nữa.

Cậu hiện tại chỉ có cách giữ chặt lấy chăn che cơ thể của mình.
“Chơi cậu ta thoải mái, không cần lo cho cậu ta sẽ đau đâu”
“Đúng là anh em tốt, có đồ ngon là cho anh em ăn cùng” Trầm Lăng đóng cửa ra ngoài ngồi.

Tiếng gào khóc của cậu dù ở xa vẫn nghe rõ được.
Cơ thể bị 4 người thay phiên nhau lăng nhục liên tục trong 16 tiếng.
Mạc Tử Hoa đau đến không thể nhúc nhích được.

C*c hoa bị chơi đến rách.

Đau quá!
“Bạch Kim, ta đau quá”
[Hic…kí chủ của em khổ quá mà, để em chữa trị cho người]
Cơ thể dù bên ngoài có vẻ tàn tạ nhưng cậu lại không còn thấy đau nữa.

Trầm Lăng bước vào thấy cậu nằm im thì nghi hoặc đi đến lay dậy.

Mạc Tử Hoa vẫn nằm im không mở mắt.

Trầm Lăng sợ hãi gọi điện cho bác sĩ đến.

Đây là lần thứ 2 hắn cảm thấy đau khổ, lần đầu cũng là lúc cậu rời khỏi không cho hắn một lời giải thích.
Suốt thời gian ấy Trầm Lăng tựa như con thiêu thân lao mình vào công việc.

Cậu học tập điên cuồng rồi sau đấy ngồi chức vụ Trầm Tổng mà ai cũng ao ước có.

Trầm Lăng mệt mỏi ngồi ở thư phòng, vốn dĩ muốn tìm kiếm chút thuốc nào ngờ bên trong ngăn tủ lại có một USB.

Hấn mở ra xem là cuộc nói chuyện của mẹ hắn với cậu.
Từ cử chi, lời nói Trầm Lăng đều nhìn thấy rõ.

Cậu khóc, ánh mắt tuyệt vọng mà hắn lại không biết điều gì.

Hắn sai rồi nhưng cậu có chịu tha thứ cho những việc đã xảy ra không.
[Độ hảo cảm : 98]
Mạc Tử Hoa đang hôn mê nhưng nghe được thông báo từ hệ thống thì cũng hơi mãn nguyện.

Thế giới này cũng nên kết thúc thôi.
Bác sĩ bước ra ánh mắt lộ rõ sự khinh thường nhưng vì người trước mặt mình là Trầm Tổng, không thể đắc tội được.
“Cậu ấy bên trong bị tổn thương nghiêm trọng, do không được vệ sinh hay bôi thuốc nên dẫn đến nhiễm trùng nặng nề.

Có thể chữa trị nhưng bệnh nhân sẽ vô cùng khó khăn trong sinh hoạt”
“Tôi hiểu rồi” Trầm Lăng xuống bếp mang cháo lên cho cậu.

Mạc Tử Hoa không nằm nghỉ mà ngồi ở cửa sổ đung đưa chân cười vui vẻ.
“Tử Hoa đi xuống!”
“Anh là ai mà dám nói với tôi như vậy chứ.

Lăng anh ấy bảo sẽ dẫn tôi đi.”
“Tôi là Trầm Lăng, mau lại đây”
“Anh không phải Trầm Lăng, Lăng anh ấy sẽ không làm tổn thương tôi”
“Tôi xin lỗi…làm ơn đừng rời xa tôi”
“Lăng anh có yêu em không?”
“Tôi yêu em, em đi xuống rồi mình từ từ nói chuyện”
“Em cũng yêu anh” Mạc Tử Hoa cười tươi với hắn, giống hệt nụ cười lần đầu mà hai người gặp gỡ.


Mạc Tử Hoa rơi từ trên tầng cao nhất của biệt thự.

Máu chảy thành một vũng, đôi mắt nhắm lại, vẫn có thể thấy rõ giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên khuôn mặt.

Trên môi vẫn là nụ cười hạnh phúc.
[Độ hảo cảm : 100
Đang rời thế giới…..]
Mạc Tử Hoa vươn vai trở về phòng gian trắng.

Mệt mỏi quá đi mà
“Kết như thế nào”
[Trầm Lăng đau khổ khi cậu mất, cơ thể của cậu được làm đông để riêng trong căn phòng.

Mà mẹ của hắn bị hắn đem nhốt vào viện tâm thần, từ một người bình thường trở thành mụ điên.
Trầm Lăng không có lấy vợ, công ty để lại cho cháu họ của mình rồi cũng nhắm mắt ra đi.]
“Thật tội nghiệp”
[Tại sao kí chủ không cho nam chính biết sự thật sớm hơn?]
“Như thế nhiệm vụ sẽ rất khó để hoàn thành, lỡ đâu nam chính gặp được người đẹp hơn ta rồi yêu người ta thì sao”
[Kí chủ nói cũng không có sai.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên hệ thống đã được cập nhật thêm tính năng mới rồi đó]
“Tính năng gì?”
[Cập nhật thông tin:
Họ và tên: Mạc Tử Hoa
Tuổi: 24
Chiều cao, cận nặng: 1m73, 56kg
Thể lực: 60
Cúc hoa:
Tích phân : 0/….
Bổ trợ: Hương thơm cơ thể mùi nho, khả năng tự tiết d*m dịch ( thưởng người mới) ]
“tích phân là gì?”
[Là cái được thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ của mỗi thế giới, khi xuyên qua sẽ rõ.]
“À hiểu rồi”
[Kí chủ muốn nghỉ ngơi hay đến thế giới thứ 2?]
“Thế giới thứ 2 luôn đi”
[Vâng]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận