Mau Xuyên Ta Là Tuyệt Sắc Giai Nhân
Cẩm Mộ Đào đọc hồ sơ bệnh án của Tử Hoa thì tay cầm điện thoại, thế mà lại mang thai.
Không nói y cũng biết đứa trẻ thuộc về ai.
Nhưng tin tức Tân Đồ Văn cưới Lạc Châu Sa đã lan ra khắp nơi, thiệp cưới cũng gửi đi, không thể thu hồi lại.
Vậy Tử Hoa định sẽ làm gì với đứa trẻ này.
Cẩm Mộ Đào rất thích trẻ con.
Nếu có thể y muốn làm cha nuôi của đứa trẻ.
Dù sao Cẩm Mộ Đào y không quan tâm đứa trẻ đấy là ai.
Một người quật cường như thế, bị va chạm đến động thai nhưng vẫn không hề than vãn hay khóc lóc.
Biết nếu giữ đứa trẻ này thì khả năng sống của cậu rất thấp nhưng Tử Hoa vẫn quyết sẽ sinh đứa nhỏ ra.
Cẩm Mộ Đào có quen biết vị bác sĩ rất tài giỏi, chỉ là thân phận có chút không hợp lí lắm.
Ai mà để em trai của bạn tình mình đỡ đẻ cơ chứ ( Tân Kiến Vĩ đấy).
Nãy giờ đứng suy tư thì cũng hơn 6 giờ tối rồi, chắc giờ này Tử Hoa đói rồi.
Cẩm Mộ Đào hai tay xách hai túi đồ ăn để lên xe.
Y đạp ga, tốc độ xe vượt mức quy định, lại còn vượt cả đèn đỏ.
Nhưng cho mười cái mạng thì cũng không có ai dám bắt.
Cẩm Mộ Đào mở cửa bước vào tự nhiên như nhà của mình.
Tử Hoa vẫn không chú ý đến y mà chỉ xoa bụng mỉm cười.
Đứa trẻ trong bụng cậu sau này sinh ra nhất định sẽ rất đẹp.
“Cẩm tổng sao muộn rồi ngài lại đến đây?”
“Mới hơn 6 giờ mà, chẳng lẽ Tử Hoa muốn đuổi tôi” Cẩm Mộ Đào giống như chú cún to xác, hai mắt đượm buồn tủi thân muốn rời đi.
Tử Hoa hoảng loạn giữ lấy tay áo của y “Tôi không có ý đó, Cẩm Tổng đến là niềm vinh hạnh của tôi”
Cẩm Mộ Đào mỉm cười, y mở đồ ăn ra cho cậu.
Cả ngày mệt mỏi nên Tử Hoa ăn khá nhiều, cũng may là Cẩm Mộ Đào nấu hai hộp.
Tử Hoa lau miệng, khuôn mặt thoả mãn xoa xoa bụng hơi nhô lên một chút.
“Tử Hoa, cậu không có người thân sao?”
“Tôi không có”
“Cậu đã nói cho Tân Tổng việc mình mang thai chưa?” Tử Hoa trầm ngâm suy nghĩ, đây cũng là điều khiến cậu đau đầu suy nghĩ suốt ngày nay.
“Có lẽ là không, tôi không muốn ngài ấy vì tôi mà đám cưới bị trục trặc”
“Cậu để mình chịu thiệt vậy à?”
“Cẩm Tổng ngài đã từng yêu ai say đắm chưa?” Cẩm Mộ Đào im lặng không nói gì chỉ nhìn cậu.
Nhưng Tử Hoa cũng đoán được câu trả lời rồi.
Hảo cảm y dành cho Lạc Châu Sa quá lớn, tình cảm này sâu nặng đến nỗi không gì có thể thay đổi được.
“Ngài sẽ sẵn sàng hy sinh để người kia hạnh phúc chứ” Cẩm Mộ Đào không nói gì chỉ đi đến xoa tóc cậu rồi ra ngoài hút thuốc.
Tử Hoa cảm thấy cậu quá mức thông minh.
Việc này sẽ khiến cho Cẩm Mộ Đào nhận ra mình yêu Lạc Châu Sa như thế nào.
Tử Hoa muốn đánh liều một lần, nếu Cẩm Mộ Đào quyết cả đời không kết hôn, trong lòng chỉ có duy nhất Lạc Châu Sa thì cậu thua cuộc, còn nếu y từ bỏ đoạn tình cảm này thì việc công lược của Tử Hoa dễ dàng hơn.
______________________________
Tân Đồ Văn trở về nhà, Lạc Châu Sa cùng hai đứa con đã đợi sẵn.
Mẹ của hắn cũng đã trở về.
Nhưng có điều gì đó không đúng.
Trực giác nhạy bén bao năm trên thương trường nguy hiểm bảo hắn có điều gì đã xảy ra.…Tử Hoa đâu?
Hắn ban đầu không để ý nhưng đến tận đêm khuya rồi vẫn không thấy bóng dáng của cậu.
Trong căn phòng kia cũng không thấy ai.
Tân Đồ Văn chỉ nghĩ cậu giận dỗi vu vỡ cái gì đó mà thôi, kiểu gì cũng sẽ trở về.
Ting!
“Tân tổng, cảm ơn ngài đã luôn chiếu cố tôi trong thời gian quá.
Vì lí do cá nhân nên tôi xin phép từ chức, đơn từ chức tôi đã gửi cho tiếp tân rồi, mai họ sẽ đưa cho ngài.
Còn về hợp đồng tình nhân, tôi không muốn thành kẻ chen vào người đã có gia đình.
Số tiền bồi thường là bao nhiêu thì ngài cứ nói, tôi sẽ chuyển khoản qua.
Đám cười của ngài tôi nhất định sẽ đến.”
Mọi người trong nhà đang cười nói vui vẻ chỉ riêng Tân Đồ Văn sau khi đọc tin nhắn điện thoại thì khuôn mặt tối sầm lại bỏ lên thư phòng.
Tân Đồ Văn gọi như nào thì cậu cũng không bắt máy.
Trong khi hắn đi công tác thì đã có gì xảy ra hay sao.
Tân Đồ Văn tức giận đạp gãy cái ghế.
Hắn nằm xuống giường, hai mắt mệt mỏi nhắm chặt…khoan đã, sao ở đây lại có mùi máu.
Hắn bật dậy kéo chăn ra, giường lớp chăn là ga bị dính vết máu, tuy không lớn nhưng cũng không phải là nhỏ.
Người duy nhất có thể mở khoá phòng này ngoài hắn thì cũng chỉ có Tử Hoa mà thôi.
Tân Đồ Văn mở máy tính xem lại camera.
Suốt một đêm hắn ngồi trước máy tính, hai mắt dán chặt vào màn hình, càng xem hắn càng không thể tin được.
Toàn bộ đều là camera ẩn loại đặc biệt nên người thường không thể nào thấy.
Tử Hoa của hắn bị đánh, cả người đấy vết thương nhưng không chịu đi bệnh viện mà chỉ băng bó qua loa.
Nhìn cậu nằm trên sàn nhà, dùng hơi thở yếu ớt cầu xin Lạc Châu Sa khiến trái tim hắn như bị ai đó bóp nát.
Sao hắn lại cảm thấy như thế, kì lạ thật
[Độ hảo cảm của Tân Đồ Văn: 80]
Tân Đồ Văn hít một hơi rồi thở ra, bây giờ hắn cần bình tĩnh.
Một quyết định vội vàng không suy nghĩ của hắn có thể dẫn đến kết cục tệ hại.
Bây giờ hắn đang rất rối, không biết nên làm thế nào.
Hôn lễ không thể không tổ chức.
Nhưng Tử Hoa thì phải làm sao.
Tân Đồ Văn quyết định gọi lại cho cậu lần cuối nhưng đáp lại hắn là tiếng thuê bao.
Định vị cũng bị cậu phá hỏng.
Tân Đồ Văn muốn kiếm cậu cũng không được, hắn chỉ cần nói một cậu thì sẽ biết cậu ở đâu nhưng hắn biết lấy thân phận gì để ép buộc cậu ở bên mình cơ chứ.
Chức vụ thư ký rất quan trọng nên hôm sau đã lập tức có người thay thế mới.
Cậu thư ký mới rất giỏi, cũng rất tuân theo luật lệ nhưng không giống Tử Hoa.
Chỉ có duy nhất cậu hiểu rõ hắn hơn cả bản thân mình.
Tân Đồ Văn chỉ cần cau mày khó chịu thì Tử Hoa đã lập tức hiểu nguyên nhân tại sao.
8 năm luôn ở cạnh hắn, khi hắn tức giận toàn bộ đều trút lên người cậu nhưng Tử Hoa lại cắn răng chịu đựng không lên tiếng.
Từ khi nào Tử Hoa lại quan trọng trong cuộc sống hắn đến như vậy....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...