Mau Xuyên Ta Là Tuyệt Sắc Giai Nhân


Tử Hoa đang ngồi uống cà phê một mình trên sân thượng.

Bên dưới này mà nhảy xuống thì khẳng định sẽ chết ngay tức khắc.

Cậu đang ngồi ở ngay mép sân, nếu có người đầy thì cậu sẽ chết luôn.

Cậu rút điện thoại ra xem phần tin nhắn.

Tân Kiến Vĩ có nhắn tin nhưng cậu không trả lời.

Tử Hoa kéo đoạn chat vào phần spam.

Nếu đã không phải đối tượng công lược thì cậu không cần gieo hy vọng làm gì, không lại khiến Tân Kiến Vĩ thất vọng.
“Tử Hoa” Tân Đồ Văn đứng ở sau lưng, sợ câu ngã còn ôm lấy người Tử Hoa về phía mình.

Cậu mỉm cười đi xuống lao đến hôn Tân Đồ Văn, hai tay để ra sau gáy hắn.

Ngón tay nghịch ngợm trêu đùa tay của Tân Đồ Văn.

Cậu không quan tâm gì đến sẽ có người đến hay nhà báo nào chụp lén hết.

Tử Hoa ngồi xuống dùng miệng kéo khoá quần của Tân Đồ Văn.


Duong vật hơi cuong cứng đập vào mặt cậu.

Tử Hoa liếm lấy q u y đầu, tham lam hít lấy mùi pheromone của hắn.
Tử Hoa chưa kịp làm thì đã nghe được tiếng hệ thống thông báo có người đang đến.

Cậu đành luyến tiếc rách ra.

Tân Đồ Văn cũng kép khoá quần lại, trở về bộ dạng chỉnh chu ban đầu.

Có người đến nhưng họ nhìn thấy cậu với Tân Đồ Văn đang nói chuyện thì không dám làm phiền mà cẩn thận đóng cửa rời đi.
Tử Hoa khi nãy còn lao vào người hắn hôn môi nồng nhiệt giờ lại ghét bỏ đẩy hẳn ra.

Tân Đồ Văn không thể nào hiểu nổi cậu đang nghĩ điều gì nhưng chính vì thế hắn mới có hứng thú.
Nếu Tân Đồ Văn trở về nhà với vợ và con, họ quây quần ngồi ăn quanh bàn ăn, trò chuyện về những điều gì xảy ra hôm nay thì Tử Hoa lạy lang thang trên đường, cậu thường sẽ ăn tối bằng quần bún gần nhà hoặc mấy tiệm ăn vặt rẻ tiền, sang trọng lắm thì ngồi ăn lẩu cay.
Tử Hoa ngồi uống rượu, nãy giờ cậu đã uống hết tận 3 chai rồi.

Đáng lẽ Tử Hoa đã gục từ lâu nhưng không hiểu sao hôm nay cậu lại vẫn tỉnh.

Tất nhiên là do hệ thống đáng yêu rồi.

Tử Hoa bấm điện thoại gọi cho Tân Đồ Văn.
Hắn đang chuẩn bị đi ngủ.

Công việc hôm nay không nhiều nên đã sớm được hắn hoàn thành.

Lạc Châu Sa đang nằm thì nghe thấy tiếng điện thoại của chồng, cô tính ngồi dậy xem ai gọi thì Tân Đồ Văn đang nhanh tay hơn lấy điện thoại không cho Lạc Châu Sa thấy.
Nhìn Tân Đồ Văn ra ngoài nghe máy không dám nghe tại đây, đã vậy còn che giấu không cho cô thấy.

Giác quan phụ nữ mách bảo cô nếu không ra tay sớm thì mái ấm này sẽ bị con hồ ly tinh kia phá huỷ.
“Muộn rồi cậu đang chỗ nào? sao không về”
“Tân tổng..tại..ợ tại sao ngài lại tàn nhẫn như vậy…” Tiếng khóc nức nở dần nhỏ rồi im lặng, dù Tân Đồ Văn có gọi như nào thì đầu dây bên kia cũng không nghe máy.
Hắn nhanh chóng thay đồ rồi đi theo định vị để đến chỗ cậu.

Cũng may nhân viên nào trong công ty cũng phải gắn định vị theo dõi để có thể dễ dàng phát hiện nếu có người bán đứng công ty.
Tử Hoa hai má ửng đỏ, cậu tới cầm ly rượu còn không vững.

Thấy Tân Đồ Văn hai mắt cậu như sáng lên, hai chân chạy đến phía Tân Đồ Văn.

Chẳng hiểu kiểu gì mà cậu vấp chân suýt ngã cũng may hắn đã đỡ cậu dậy.

“Tân tổng…”

“Say rồi về thôi” Tử Hoa chỉ mặc vỏn vẹn mỗi áo sơ mi mỏng manh, Tân Đồ Văn cởi áo khoác rồi khoác lên cho cậu.
Tử Hoa như đứa trẻ nũng nịu không chịu tách ra khỏi Tân Đồ Văn.

Hắn chỉ đành để cậu trong lòng rồi lái xe.

Tử Hoa dù không quậy nhưng cứ khóc rồi chùi hết nước mắt, nước mũi vào áo hắn, lại còn cứ lẩm bẩm nói gì đấy.
Người khác thì khả năng sẽ thấy khó chịu và phiền phức.

Nhưng Tân Đồ Văn lại khác, hắn thấy cậu đáng yêu vô cùng, hai cái má bánh bao hơi ửng hồng.

Hắn muốn cắn thử, nhìn trông ngon miệng thật.

Lạc Châu Sa lo lắng cho Tân Đồ Văn đến không ngủ được, cuối cùng hắn lại ôm lấy tình nhân trở về.

Tiểu tình nhân quần áo xộc xệch, mùi rượu nồng nặc khiến cô ta cảm thấy buồn nôn.

“Sao Mạc thư ký say lại gọi cho anh?”
“Không phải việc của em, đừng xen vào” Lạc Châu Sa tức giận hét lớn đập phá đồ đạc làm mọi người trong nhà tỉnh giấc.

Tân Đồ Văn để cậu lại giường thì ra ngoài ngăn lại hành động phá hoại của Lạc Châu Sa.
“Buông ra! tôi sẽ mang con rời đi.

Tôi không phải kể ngu ngốc mà lại không nhận ra mối quan hệ giữa hai người”
“Minh Lam với Minh Trực cũng là con của anh.

Em đừng có vô lý như thế”
“Một mình tôi nuôi chúng nó suốt mấy năm lúc ấy anh ở đâu? Lúc tôi đau đớn suýt chết khi sinh hai đứa nhỏ thì anh đang làm gì”
Tân Đồ Văn thở dài, Lạc Châu Sa rời đi không để lại cho hắn chút thông tin nào, đã vậy còn biệt tăm biệt tích ôm bụng cao chạy xa bay.

“Đêm đấy dù sao là ngoài ý muốn”

“Tôi muốn rời đi anh buông tôi ra”
“Em đừng có trẻ con như thế, ồn ào thế sẽ làm tỉnh giấc hai đứa nhỏ”
“Vậy thì để chúng nó tỉnh đi, cho chúng nó thấy cha nó tình tứ với tình nhân như nào”
”Chuyện gì thế?” Duệ Tuyết Nhàn nãy giờ nghe thì cũng hiểu vì sao hai người cãi nhau.

Bà vốn dĩ không ưu gì cô ta.

Người như thế không xứng làm Tân phu nhân tương lai.

Nhưng hai đứa nhỏ từ bé đã sống với mẹ, chúng nó chắc chắn sẽ không rời xa mẹ.
“Lạc Châu Sa trở về phòng ngủ đi.

Mai bình tĩnh rồi ta nói chuyện” Tân Đồ Văn bỏ lại Lạc Châu Sa đứng khóc nức nở.

Duệ Tuyết Nhàn tuổi cũng đã già, bà không còn sức lực nên cũng trở về đi ngủ.
Tân Đồ Văn ở trong thư phòng, không có ý định về phòng ngủ.

Lạc Châu Sa không ngủ được, cô ta căm hận sự tồn tại của Mạc Tử Hoa.

Vì cậu mà cô ta trở nên như thế này.

Cậu nên chết đi là tốt nhất!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận