Tử Hoa tỉnh dậy, bụng chỉ cảm thấy hơi khó chịu chứ không còn đau như lúc nãy nữa.
Trong phòng không có ai hết, cậu cảm thấy thất vọng.
Rõ ràng cậu là người bị hại nhưng sao Tân Đồ Văn lại không ở đây chăm sóc cho cậu.
Nhưng điều khiến cậu thất vọng hơn nữa là hảo cảm của Tân Đồ Văn dành cho cậu vẫn vậy nhưng dành cho Lạc Châu Sa đã tăng lên tận 76.
Tại sao hắn lại khó hiểu như vậy.
Tử Hoa trầm ngâm suy nghĩ mà không biết Tân Kiến Vĩ đứng ngoài cửa từ nãy đến giờ.
“Không biết điều gì khiến Mạc thư ký phiền lòng vậy?” Tử Hoa ngơ ngác nhìn chằm chằm vào nam nhân xa lạ với ánh mắt khó hiểu.
“Tôi là Tân Kiến Vĩ, em trai cùng cha khác mẹ với Tân Đồ Văn”
“Liên quan gì đến tôi” Tử Hoa khó chịu ra mặt, cậu ghét cái ánh mắt đào hoa kia, tại sao lại giống đối tượng công lược ở thế trước thứ 3 thế có chứ, giống Hạ Từ Vũ đến khó tin.
“Mạc thư ký cũng thật lạnh lùng, dù gì tôi cũng đã cứu cậu thì cậu cũng nên cảm ơn 1 tiếng chứ”
“Cảm ơn, cút đi được rồi đấy tôi muốn nghỉ ngơi” Tân Kiến Vĩ không vì thế mà rời đi lại còn mặt dày ngồi xuống bên dưới nựng má cậu.
“Má của Mạc thư ký mềm thật đấy, tôi có thể cắn một cái không?” Tử Hoa vừa mới tỉnh dậy thân thể còn yếu ớt nên chỉ có thể chửi rủa mặc cho Tân Kiến Vĩ đè cậu xuống giường “nhai cắn”.
Tử Hoa trừng mắt tức giận, má cậu hiện rõ vết răng.
Tên nam nhân thối tha đáng ghét, đợi cậu khỏi bệnh nhất định sẽ băm hắn ra thành từng mảnh.
“Mạc thư ký đáng yêu thật đấy, muốn hẹn hò cùng tôi không?”
“Tôi…” Tử Hoa mím môi khó nói ra, Tân Kiến Vĩ cũng rất đẹp, hợp gu cậu nhưng không phải đối tượng công lược, thật đáng tiếc đi mà.
“Hừm..” Tân Đồ Văn đứng ở cửa nhìn cậu với Tân Kiến Vĩ giống như người chồng bắt gặp vợ mình tình tứ với tình nhân, tên điên này nữa.
Tử Hoa khó chịu đẩy Tân Kiến Vĩ ra nhưng Tân Kiến Vĩ vẫn ngồi sát cạnh cậu, tay vòng qua eo nhỏ mà.
Ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Tân Đồ Văn.
Tử Hoa hận không lập tức có thể đánh chết người này, đồ kì đà cản mũi cậu công lược.
[Độ hắc hoá của Tân Đồ Văn: 20]
“Buông em ấy ra” Tân Đồ Văn khuôn mặt vẫn bình thường nhìn giọng nói lại mang theo sự khó chịu
“Ây dô, thật là…anh cũng quá tham lam rồi đấy, có Lạc Châu Sa rồi còn muốn cả Mạc thư ký”
“Không phải chuyện của em” Tân Kiến Vĩ chỉ cười, quay ra hôn vào môi cậu rồi bình thản rời đi trong sự tức giận của Tân Đồ Văn.
Tử Hoa có lắm mới không cho bản thân cười.
Nhìn mặt của Tân Đồ Văn buồn cười không chịu được mà.
Cậu quay mặt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trời đẹp thật, vậy mà cậu phải nằm trên giường dưỡng bệnh.
“Vừa dậy mà đã quyến rũ người khác, tôi không thoả mãn đủ em à?”
“Trong hợp đồng không ghi là tôi không được phép có bạn giường khác” Tân Đồ Văn tức giận đấm mạnh vào tường khiến tay rỉ máu.
Cậu hoảng hốt chân trần chạy ra giữ lấy tay hắn
“Sao ngài lại để bản thân bị thương như vậy, mau ngồi xuống đừng động vào vết thương” Tử Hoa chạy ra ngoài gọi cho quản gia mang hộp sơ cứu vào.
Cậu tỉ mỉ sát trùng vết thương, bôi thuốc và băng bó cẩn thận.
Tân Đồ Văn vẫn im lặng không nói gì, chờ cậu băng bó xong thì cũng xoay người rời đi.
Tử Hoa thay đồ như mọi khi rồi đi ra ngoài phòng khách.
Duệ Tuyết Nhàn đang ngồi uống trà, Lạc Châu Sa ở đối diện thì khuôn mặt căng thẳng.
Tân Đồ Văn ngồi đấy xem tài liệu không nói gì còn Tân Kiến Vĩ thì dường như rất thích thú ngồi xem kịch hay.
“Mạc thư ký đã đỡ hơn chưa, mau mau ngồi xuống đây”
“Vâng” Không biết vô tình hay cố tình nhưng Duệ Tuyết Nhàn cho cậu ngồi xuống ngay cạnh Tân Kiến Vĩ.
Chẳng lẽ bà ấy muốn ghép cậu với tên này sao? Thật buồn cười.
Duệ Tuyết Nhàn mỉm cười nói chuyện với cậu nhưng khi quay ra Lạc Châu Sa lại ghét bỏ ra mặt
“Biết sai thì nên nhận lỗi chứ nhỉ Lạc tiểu thư?”
“Xin lỗi Mạc thư ký, tôi không biết cậu không thể ăn được đồ cay, lần sau cậu phải nói đấy không tôi lại bị trách phạt” Tử Hoa ghét bỏ Lạc Châu Sa vô cùng, cô gái này giả tạo hơn cả cậu, xin lỗi thì cũng phải xin lỗi cho đàng hoàng, tại sao lại như trách móc cậu vậy.
Tân Đồ Văn cũng nghe thấy hết nhưng lại không nói gì.
Hắn vẫn im lặng chỉ nhìn vào tài liệu.
Lạc Châu Sa đắc ý nhìn cậu, dù cho cô ta làm sai thì có sao có chứ vì Tân Đồ Văn không có trách phạt cô ta.
Vậy có thể phân biệt rõ đối với hắn cô ta là vợ còn cậu chỉ là vật để thoả mãn tình d ụ c mà thôi.
Tân Kiến Vĩ nhíu mày, không ngờ tới phản ứng của anh trai mình và mong chờ phản ứng của cậu.
Tử Hoa chỉ cúi xuống mà lặng lẽ rơi nước mắt uất ức.
Rõ ràng cậu không có sai mà sao chẳng ai đứng lên bảo vệ cậu vậy.
Tiếng nấc nhẹ vang lên trong không gian yên lặng.
Tân Đồ Văn lúc này mới đóng tài liệu mà ngẩng lên nhìn cậu.
Duệ Tuyết Nhàn tính dỗ cậu nhưng Tân Kiến Vĩ nhanh tay hơn ôm lấy cậu vào lòng xoa nhẹ lưng cậu.
“Ngoan đừng khóc nữa, cô ta sai còn em thì đúng mà”
[Độ hắc hoá của Tân Đồ Văn: 25]
“Lạc Châu Sa! Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận loại người như cô làm dâu nhà họ Tân tôi, cô đừng có hy họng ngồi được vào chức Tân phu nhân” Duệ Tuyết Nhàn tức giận bỏ về phòng.
Tân Kiến Vĩ cũng bế cậu ra ngoài.
Tử Hoa không biết nam nhân này định làm gì mà nhét cậu vào ghế lái phụ cả.
“Tôi đưa em đến một nơi, ngồi im không ngã ra đấy”
Tử Hoa ngoan ngoãn thắt dây an toàn rồi gật gật đầu.
Tân Kiến Vĩ mỉm cười hôn lên trán cậu rồi lái xe đi
__________________________
Lúc này ở nhà, Lạc Châu Sa khóc nức nở trong lòng Tân Đồ Văn.
Hắn im lặng không nói, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
Lạc Châu Sa không ngờ bản thân mình giận quá mất khôn, lại khiến mẹ của Tân Đồ Văn ghét bỏ mình thêm.
Vậy chức vụ Tân phu nhân sẽ càng khó ngồi vào.
“Hức…em thật sự không có ý xấu, có phải mẹ ghét bỏ em lắm không?” Tân Đồ Văn thở dài hôn nhẹ lên má Lạc Châu Sa
“Mẹ không ghét bỏ em, chỉ là mẹ chưa chấp nhận thôi.
Anh tin chỉ cần em cố gắng thì mẹ sẽ thay đổi suy nghĩ”
“Anh với Mạc…hức thư ký có phải là bạn tình không?”
“Không phải, em hiểu nhầm rồi, chỉ là do công việc thôi.
Đừng để cậu ta làm ảnh hưởng đến gia đình mình”
“Vâng” Lạc Châu Sa rúc vào trong lòng Tân Đồ Văn đắc ý không thôi.
Tiếc là Tử Hoa không ở đây, cô ta muốn cậu thấy toàn bộ cảnh này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...