Mau Xuyên Ta Là Tuyệt Sắc Giai Nhân
“Tôi là ai thì đâu có liên quan đến anh” Tử Hoa kiêu ngạo tới mức mà một cái liếc nhìn mà cậu cũng không cho người kia.
Tử Hoa vẫn chăm chú vào đống tài liệu xung quanh mình.
Nam nhân không vì thế mà tức giận, hắn đi lướt qua cậu rồi đi thẳng vào phòng họp kia.
Tử Hoa tính ngăn cản nhưng lại bị khí thế trên người hắn doạ sợ nên thôi.
Cậu uống xong hộp sữ với hoàn thành xong đống tài liệu chất đống thì cuộc hợp cũng kết thúc.
Nam nhân xa lạ vừa này đang nói chuyện với Tân Đồ Văn, hai người họ nhìn qua trông rất thân thiết.
Tử Hoa không dám đi vào chỉ đứng ở ngoài rồi ló cái đầu nhỏ vào hóng hớt.
Tân Đồ Văn mỉm cười nhìn cái đầu màu đen cứ nhô ra rồi lại chui vào.
Đáng yêu thật đấy.
Cậu giật nảy mình khi thấy nam nhân xa lạ kia đi đến phía mình.
Tử Hoa hoảng loạn làm rơi cả đống đồ trên tay cùng cặp kính dày cộp.
[Độ hảo cảm của Tân Đồ Văn: 38]
Tử Hoa xung quanh đều trở nên mờ mờ, không thể thấy rõ ai dù cho có ở gần.
Cậu chật vật loay hoay kiếm chiếc kính sớm đã bị nam nhân kia vô tình đạp gãy.
Nam nhân xa lạ nổi lên tâm tư muốn trêu đùa cậu nên cố tình đứng nhìn.
Tử Hoa không kiếm được kính thì càng lúc càng hoảng, hai mắt đỏ hoe như chú thỏ nhỏ sợ hãi bị ăn thịt.
Cậu cảm nhận được có nam nhân ở gần mình, trên người là mùi pheromone của mùi cà phê hơi đắng.
Tử Hoa không bài xích với mùi này nhưng cũng không có ghét.
Cậu chỉ là không muốn tiếp xúc với người mà mình không quen biết nên lùi lại một chút.
Mà toàn bộ hành động của cậu đều thu gọn vào trong tầm mắt nam nhân kia, hắn nhíu mày khó chịu vì nghĩ cậu bỏ mình.
Trước nay chưa có omega nào là không gục ngã trước hắn cả, cậu là người đầu tiên.
Tử Hoa cảm nhận được mùi pheromone càng lúc càng nồng đậm.
Tay chân cậu bủn rủn không thể phản kháng.
Tử Hoa chỉ có thể bất lực ngồi bệt xuống mà nấc lên trong sợ hãi.
Tân Đồ Văn cũng ngửi thấy mùi pheromone nhưng hắn không quan tâm cho đến khi có tiếng nức nở nhỏ quen thuộc thì hắn mới đi ra ngoài xem xét tình hình.
Tử Hoa cảm thấy hơi thở quen thuộc thì cảm giác muốn dựa dẫm, uất ức khiến cậu khóc càng lúc càng lớn, hai tay giang ra về phía hắn như muốn được bế.
Tân Đồ Văn liếc nhìn nam nhân kia rồi bế cậu lên vỗ về.
Tử Hoa khi nãy run rẩy giờ đã trở nên ổn hơn.
Cậu chưa trải qua cái cảm giác này bao giờ, nó rất đáng sợ.
Tử Hoa còn tưởng mình sẽ chết ngay khi đấy nữa chứ.
Bây giờ cậu vẫn chưa hết sợ lúc đấy, cảm giác không thể nhấc nổi tay chân, cả người không chút sức lực nó đáng sợ vô cùng.
Tử Hoa úp mặt vào trong lòng ngực của Tân Đồ Văn bật khóc.
Hắn vừa thở phào khi dỗ được cậu ai ngờ Tử Hoa lại khóc tiếp, đã thế còn lớn hơn khi nãy.
Nam nhân xa lạ kia có chút chột dạ nên cũng để vào tay cậu một tờ danh thiếp rồi rời đi.
Tử Hoa được Tân Đồ Văn bề vào văn phòng rồi nhẹ nhàng đặt xuống ghế.
Tử Hoa thích cảm giác nằm sô pha hơn là giường.
Cậu vừa nằm một chút đã ngủ ngon lành.
Tân Đồ Văn rót cho cậu cốc nước quay ra thì chỉ biết bất lực rồi đặt cốc xuống bàn.
Tử Hoa ngủ ngon thật, hai mắt khóc nhiều quá mà sưng cả rồi.
Tân Đồ Văn muốn giết chết tên khốn nạn khi nãy nhưng quyền lực hắn không đủ.
Tên đấy không phải muốn đụng thì có thể tuỳ ý đụng.
Thế lực đằng sau là một bang xã hội đen rất lớn.
Hắn chỉ có thể để cậu chịu uỷ khuất lần này mà thôi, không thể làm gì khác được cả.
Tân Đồ Văn nhẹ xoa gò của người đang ngủ say.
Nếu cậu là beta hay alpha thì tốt rồi, hắn sẽ không lo về việc mình đánh dấu cậu nữa.
Tử Hoa tỉnh dậy thì Tân Đồ Văn vẫn ngồi làm việc dù cho ngoài trời đã tối đen như mực.
Cậu nghiêng đầu chớp chớp hai mắt nhìn hắn.
Tân Đồ Văn như cảm nhận được có người đang nhìn mình nên cũng hạ bút mà ngẩng lên.
Hai mắt chạm nhau làm Tử Hoa có chút ngại ngùng quay mặt về phía khác.
Tân Đồ Văn vẫn không cảm xúc chỉ hai mắt đăm chiêu nhìn cậu.
Tử Hoa bị nhìn mà khuôn mặt trở nên cau có.
Cậu không thích việc bị người khác nhìn chằm chằm chút nào hết.
Tân Đồ Văn hạ bút đi đến sờ trán cậu.
Không có nóng, tại sao lại ngốc ngếch như vậy.
Tử Hoa khó chịu đẩy nam nhân ra rồi đứng dậy rời đi luôn.
Tân Đồ Văn còn chưa hiểu vì sao trước đấy còn trêu ghẹo hắn mà bây giờ lại đổi mặt giận dỗi.
Tử Hoa hoảng loạn chạy ra ngoài hành lang rồi khó khăn hít thở.
Cái cảm giác cùng khí thế trên người của Tân Đồ Văn rất giống Lập Viễn.
Tại sao cậu lại có cảm giác đấy được chứ… đáng sợ thật.
Tử Hoa mệt mỏi vác người trở về nhà.
Tối muộn nên cậu chẳng thể bắt được chiếc taxi nào nên đành đi bộ về.
Chân đã đỏ lên, đầu ngón chân bị chảy máu.
Tử Hoa cắn răng chịu đựng sát trùng vết thương rồi băng bó lại.
Cậu chẳng còn tâm trạng nào để ăn nữa.
Vì sao mấy thế giới khác không sao nhưng đến thế giới này cậu lại gặp liên tục những nam nhân có cảm giác giống với đối tượng công lược trước đây được cơ chứ.
Kể cả nam nhân lạ mặt hôm nay, ánh mắt cười nụ cười giống Sát Địch Giả vô cùng.
Kể cả cách trêu ghẹo đấy nữa, không khác thế giới đấy.
Chẳng lẽ có lỗi gì đó ở đây hay sao.
Mặc cho cậu có gọi như nào thì hệ thống vẫn im lặng không đáp lại.
Tử Hoa cũng từ bỏ mà nhắm mắt dần đi vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...