Vừa đẩy cửa ra, đã bị hai vị thần giữ cửa xanh mặt ngăn lại: "Cô, đồ đê tiện và ghê tởm này, dám dụ dỗ Tông thiếu sau lưng chúng tôi?"
Vẻ mặt Lily khinh bỉ.
Giọng điệu Lam Tinh Nhi cũng mang theo trào phúng: "Không biết là ai đã nói với vẻ mặt kiêu ngạo, sẽ không khiến cho Tông thiếu chú ý!"
Lâm Tịch rất không kiên nhẫn, ngoại trừ buộc tội chính là buộc tội, dù sao cô vẫn luôn là người sai.
"Ngoại trừ đánh pháo bằng miệng, các người còn có thể làm gì khác sao? Sao không tự mình đi hỏi một chút, thiếu gia bảo bối của các người làm thế nào gặp được tôi?" Lâm Tịch vẫn còn rất đau lòng..
Sò diệp xào gan ngỗng vừa mới ra lò của cô!
Lam Tinh Nhi vừa muốn tiến lên cho cô gái vô sỉ này một cái tát vào mặt, bỗng dưng nhớ tới một chân quét ngang của cô ngày đó, vô cùng ai oán nghĩ đến, ai nói tôi chỉ biết đánh pháo miệng? Nếu không phải đánh không lại cô, tôi mẹ nó đã sớm động thủ.
"Ai biết rốt cuộc cô làm sao dụ dỗ Tông thiếu? Vô liêm sỉ, thấp hèn, cô lại dụ dỗ như thế nào cũng không có tác dụng! Tông gia sẽ không coi trọng loại người như cô!" Lily mới không chịu thừa nhận căn bản cô ta không dám đi hỏi Tông thiếu đấy.
Lâm Tịch thật sự phiền chán, suốt ngày chỉ biết đến đàn ông, đàn ông, trên thế giới này có bao nhiêu chuyện đang chờ cô làm, bao nhiêu người đang chờ cô cứu vớt?
Cuộc sống không chỉ có hiện tại, mà còn có tương lai!
Lâm Tịch lạnh lùng liếc hai cô gái đó một cái, thản nhiên nói: "Các người yên tâm, coi như trên thế giới này đàn ông đều chết hết, tôi cũng sẽ không tranh giành Tông thiếu gì đó cùng các người! Tránh ra, đừng cản đường lão tử!"
Cô muốn về phòng đi tế món sò điệp xào gan ngỗng mà ngay cả một ngụm cô cũng chưa được ăn.
O (╥﹏╥) o
Lại thấy sắc mặt hai cô gái đó kì lạ, sau đó nghe được một tiếng quát lớn từ sau lưng: "Hai người các cô, mau trở về phòng của mình đi!"
Sắc mặt Tông thiếu biến đổi, anh ta làm sao cũng không nghĩ tới cô gái này lại dám ghét bỏ anh ta đến mức này! Thiệt thòi anh ta còn nhớ lại ánh mắt lưu luyến lúc rời khỏi nhà hàng của cô, nghĩ rằng lại mang cô ra ngoài ăn cơm.
Một người phụ nữ không biết điều như thế, nên mạnh mẽ bóp nát kiêu ngạo của cô, sau đó vứt trên giường..
Sau đó, sau đó Tông Tuần lại nhìn thấy góc váy biến mất tại tầng 2..
Lại thật sự rời đi rồi? Cô dám thay đổi cách rời đi sao?
Lời nói đàn ông chết hết cũng sẽ không thích Tông Tuần này, chẳng mấy chốc lấy tốc độ như lửa cháy lan đồng cỏ truyền khắp Tông gia.
Hiện tại không cần đám người Tông lão phu nhân sáng tạo cơ hội, ai cũng biết Tông Tuần và cô gái đến từ Hoa quốc kia đang giằng co với nhau, ngoại trừ đi ngủ vào buổi tối, thời gian còn lại chỉ lo nhìn chằm chằm cố thủ, Tông Tuần cũng không tin một người đánh đâu thắng đó nổi tiếng là sát thủ như mình, lại không bắt được một cái cô gái nhỏ!
Sau cuộc tranh tài Lục Thời Dã cũng không trực tiếp về nước, nói rằng hiếm khi tới Boston một lần, thế giới rất rộng lớn, anh ta mẹ nó muốn xem.
Thích đi đâu thì đi, dù sao bên người mình dính một tên nô lệ mèo không bỏ rơi được, không có lòng rãnh rỗi để ý đến anh ta.
Thật ra thì Lâm Tịch không sao cả, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống một chút, hiện tại có một Đại thiếu gia có thân phận ở đây đi theo bên cạnh, gần như cô cũng đã thành người nổi tiếng ở Boston.
Dù sao đi ra ngoài có tài xế, có thẻ mua sắm, ăn uống có thể miễn phí, những ngày này Lâm Tịch sống tốt đến mức không muốn gì nữa.
Nhưng mà luôn có tiện nhân muốn khiến trẫm ghê tởm, buổi tối, Lâm Tịch liền nhận được điện thoại của An Tử Tình.
Lâm Tịch vừa nói một câu: "Alo?"
An Tử Tình lại bắt đầu điên cuồng công kích: "Chị, tại sao chị có thể như vậy? Không phải ba cho chị rất nhiều tiền sao? Coi như bây giờ chị túng thiếu tiền bạc, chị cũng có thể tìm em mượn mà, như chị bây giờ, khiến ba mẹ thật mất mặt, ngay cả em cũng không ngẩng đầu lên được trước mặt Thuấn."
Lâm Tịch ngơ ngác: Ta đã làm chuyện tội ác tày trời gì sao? Không có nha!
"Bản thân chị làm chuyện gì mà chị cũng không rõ sao? Hiện tại cộng đồng người Hoa ờ thành phố Cambridge đều truyền ra ngoài, nói rằng chị.." An Tử Tình dừng một chút, dáng vẻ dường như rất khó mở miệng.
Trong điện thoại, giọng một người đàn ông ở gần đó không nhịn được nói: "Chuyện vô liêm sỉ như vậy cô ta cũng dám làm, có gì mà em xấu hổ, em đau lòng cô ta, cô ta có từng suy nghĩ cho mọi người không?"
Nghe giọng nói hẳn là La Thuấn.
An Tử Tình dịu dàng giải thích: "Không phải như vậy, em tin tưởng nhất định chị ấy có nỗi khổ tâm mới có thể làm như vậy, không phải chị ấy cố ý, nhất định không phải cố ý."
"Em đấy, luôn thiện lương như vậy, luôn nghĩ người khác vô tội tốt đẹp như vậy.."
Lâm Tịch suýt chút nữa bị tức thành chùy.
Không hỏi rõ xảy ra chuyện gì đã lập tức vội vã định tội cho cô trước, thật đúng là em gái tốt của cô!
"Ba đã bị tức giận đến mức nằm viện, mẹ cũng rất tức giận, bọn họ muốn em đến xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm ngày mai em và Thuấn liền có thể đến thành phố Cambridge, đến lúc đó chị chờ điện thoại em đi." An Tử Tình, em gái tri kỉ tốt lại dùng loại giọng điệu biểu đạt ý tứ cao cao tại thượng.
Xem ra hiện tại ba An và mẹ An đã coi An Tử Tình thành niềm kiêu hãnh rồi, đã từng là vịt con xấu xí biến thành thiên nga trắng, có thể đại biểu cho ba mẹ tới đây xét hỏi cô?
Lâm Tịch cười lạnh, ta cứ lẳng lặng nhìn ngươi trang bức, từ trước tới giờ ta cũng chưa từng ngăn cản ngươi.
Sáng sớm hôm sau, An Tử Tình nói cho Lâm Tịch biết bọn họ ở lại khách sạn, bảo Lâm Tịch mau chóng tới khai báo tội lỗi của mình.
Mùa đông ở thành phố Cambridge rất lạnh, buổi sáng hà hơi gần như thành băng, dĩ nhiên Lâm Tịch sẽ không ngu ngốc đi bộ sang đó, mặc dù nơi đó cách chỗ mình ở không xa lắm, nói nhảm, có tài xế miễn phí xung phong nhận việc, từ chối chính là kẻ ngốc.
Trên đường lại nhận được điện thoại An Tử Tình, cô ta líu lo không ngừng nói rằng tất cả mọi người trong nhà đã biết, An Tử Hàm thường xuyên cùng một người đàn ông hơn 40 tuổi đi dạo khắp nơi, tất cả chi phí đều do lão già đó thanh toán blabla, tóm lại chính là ngươi đừng có suy nghĩ ngụy biện, chúng ta đã nắm rõ toàn bộ tội lỗi của ngươi.
Tông Tuần bị hiểu lầm là người đàn ông hơn 40 tuổi: Mẹ nó, ngươi mới 40 tuổi, ngươi mới là lão già, cả nhà ngươi đều là lão già!
Đến sảnh lớn khách sạn, không thấy thân ảnh An Tử Tình, Lâm Tịch gọi điện thoại cho cô ta, An Tử Tình nói với Lâm Tịch: "Số phòng 1102, chị tự lên đây đi, quá sớm, người ta còn chưa thức dậy, đều do ngày hôm qua Thuấn.."
Yêu kiều oán trách muốn nói lại thôi.
Nhất định là đang khoe khoang chứ gì, khoe ân ái lóe mù mắt chó bằng hợp kim titan cho kẻ thua cuộc là cô!
Lâm Tịch nhìn Tông Tuần như bóng với hình một cái: "Tôi muốn lên lầu đi bái kiến Hoàng hậu, anh muốn chờ ở dưới lầu hay là.."
"Cùng nhau." Tông Tuần nói đơn giản, đã tiến vào thang máy.
Lâm Tịch gõ cửa phòng1102, An Tử Tình mặc váy ngủ hai dây gợi cảm mở cửa liền thấy người đàn ông bên cạnh Lâm Tịch.
Nếu như nói, Lục Thời Dã là chàng trai của nắng, La Thuấn thì trong lãng mạn mang theo một nỗi u buồn khiến người ta động lòng, còn người bên cạnh An Tử Hàm này, hình dáng rõ ràng, kiếm mi lãng mục, lông mày nhíu lại mang theo vẻ kiêu ngạo và không kiên nhẫn, chiều cao ít nhất cũng 1m85, tuyệt đối nghiền nát hai người kia.
Biều cảm trên mặt An Tử Tình lập tức trở nên rất vi diệu, tự động não bổ chắc chắn hiện tại chị mình học thói xấu, lừa tiền lão già nuôi trai bao gì đó, vẻ kinh diễm khi vừa nhìn thấy trai đẹp lập tức thay thế bằng vẻ khinh thường, chờ đến khi nhớ ra bản thân mình mặc như thế này mở cửa, còn để cho tên trai bao này nhìn thấy, lập tức mất hứng.
Cô ta "Rầm" một tiếng đóng cửa lại, đùng đùng nổi giận trở về mặc thêm bộ quần áo ở bên ngoài mới lại tới mở cửa phòng ra: "Chị, sao chị có thể như vậy? Ngay cả chuyện báo trước một tiếng cũng không còn tùy tiện mang người đi lên?"
Nước mắt cô ta lạch cạch lạch cạch rơi xuống, giọng An Tử Tình mang theo nghẹn ngào: "Sao chị có thể cố ý để cho em mất mặt trước loại người này? Vốn dĩ ấn tượng của Thuấn đối với chị đã không tốt, như thế này anh ấy sẽ càng tức giận."
Lâm Tịch chỉ chỉ Tông Tuần: "Anh ta? Anh ta là loại người nào?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...