Lam Tinh Nhi vốn đang thoi thóp lập tức đầy máu sống lại tại chỗ: "Tông thiếu, chính là cô ta giết chết lão phu nhân, cô ta thật sự rất tàn nhẫn, vậy mà dùng kim đâm lão phu nhân chết, công cụ gây án còn đang ở trên mặt lão phu nhân đấy."
Cô ta chạy hai bước đến trước giường, vốn nghĩ chỉ ra vị trí những cây châm bạc kia ghim vào, kết quả mắt thấy sẽ phải đến bên cạnh Lâm Tịch, sau đó nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng cặp mắt kia lại mang theo băng hàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
Lam Tinh Nhi bị dọa đến mức lui lại từng bước.
Ánh mắt sắc bén của Lâm Tịch nhìn chằm chằm Lam Tinh Nhi, vốn dĩ cô đang ngồi ngay ngắn lại đột nhiên đứng lên, Lam Tinh Nhi đã bị cô gái này đá ra ám ảnh trong lòng, trong miệng thét lên: "Cô muốn làm gì? Không được qua đây!"
Dưới chân lại không tự chủ liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng lại vấp ngã nằm xuống đất, lần trước là mặt hướng xuống dưới, lần này là mặt hướng lên trên, cho nên cô ta có thể nhìn thấy thấy cô gái kia cũng không đi về phía cô ta, người ta căn bản không có nhúc nhích, chẳng qua chỉ xoay người sang chỗ khác rút từng cây châm bạc trên mặt lão phu nhân mà thôi.
Sắc mặt Lam Tinh Nhi có thể so với mông khỉ, cũng không biết là xấu hổ hay là tức giận, tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn nhất cử nhất động của Lâm Tịch, Lam Tinh Nhi vội vàng bò lên, không dám nói nửa lời, nhưng trong lòng rất kỳ quái: Tại sao Tông thiếu không ngăn cản cô gái đã giết chết lão phu nhân chứ? Chẳng lẽ bà nội qua đời quá đau lòng, bị hù dọa choáng váng?
Chuyện kế tiếp lại thật sự dọa Lam Tinh Nhi sợ choáng váng, bởi vì lão phu nhân vậy mà còn sống!
Ngay tại thời điểm cô gái gọi là An Tử Hàm kia rút cây châm cuối cùng trên mặt Tông lão phu nhân, lão phu nhân ngồi dậy, ngoại trừ khuôn mặt hơi nghiêng lệch thì không khác mấy so với bình thường.
Vẫn luôn quan sát đến nhất cử nhất động của Tông thiếu, Lily đột nhiên đi đến bên người lão phu nhân tức giận nói với Lâm Tịch: "Người phụ nữ này, rốt cuộc cô có âm mưu gì? Lại khiến mặt lão phu nhân bị lệch rồi?"
Rõ ràng cô ta thông minh hơn Lam Tinh Nhi, phát hiện người gọi là Tông thiếu kia muốn đi qua chào hỏi Tông lão phu nhân nên khập khiễng đi tới trước, vừa đúng lúc bày tỏ nỗi lo lắng và tức giận của mình.
"Bà nội, bà xem, vẫn nên để bác sĩ Chu kiểm ta cho bà một chút, con đã nói với bà không nên ở lại nhà cũ một mình, hết lần này tới lần khác bà không nghe."
Người nói chuyện hẳn là Tông thiếu gì đó.
Chắc hẳn bình thường người này cũng không nói chuyện ôn hòa như thế, bởi vì nhìn xem cảm thấy có chút quái dị.
Lập tức có một người đàn ông trung niên đi ra từ trong bốn người mặc áo khoác trắng, cùng Tông lão phu nhân chào hỏi, hiển nhiên là rất quen thuộc.
Ông ta nhìn dáng vẻ Tông lão phu nhân một chút, nhíu mày lại, quay đầu lại rỉ tai nói với Tông thiếu hai câu.
Tông thiếu đi đến bên người lão phu nhân, xem Lâm Tịch giống như là một vật thể không có sinh mệnh, đẩy cô qua một bên: "Bà nội, bác sĩ Chu đề nghị bà nên nằm viện điều trị, bệnh này có thể lớn cũng có thể nhỏ, không phải tùy tiện châm cứu một chút liền có thể khỏi hẳn."
Lily bọn họ không thể tưởng tượng nổi, thì ra cái này gọi châm cứu, thì ra..
Cô gái này không phải đang hại người?
"Chỗ nào bà cũng không đi, Tiểu Hàm sẽ chữa trị tốt cho bà.
Trước đó bà đang ăn dược thiện con bé làm điều trị thân thể.."
Tông thiếu không đợi lão phu nhân nói xong đã cắt ngang lời bà, giọng mang trào phúng: "Kết quả điều trị cho bà suýt chút nữa trúng gió rồi?"
Lão phu nhân uy nghiêm quét mắt nhìn anh ta một cái: "Thân thể của bà bản thân bà rõ ràng.
Không cầu con cảm tạ Tiểu Hàm đã cứu mạng bà, cũng không cần nói lời châm chọc đối với người ta, được rồi, không có việc gì các người đều ra ngoài đi, người đã già, dễ dàng mệt mỏi, Tiểu Hàm, thay bà tiễn bọn họ.
Bác sĩ Chu, bà già này sẽ không tiễn ông nữa!"
Đề nghị không được tiếp thu, trên mặt bác sĩ Chu cũng không dễ nhìn, chẳng qua Tông gia cũng không phải là nhà ông ta có thể đắc tội, thấy Tông thiếu gật đầu một cái với ông ta, biết Tông lão phu nhân cố chấp không phải là người bọn họ có thể thuyết phục trong vài câu.
Lâm Tịch vốn định không đếm xỉa đến, nhưng không ngờ bà nội Tông vậy mà bảo cô giúp đỡ tiễn khách, đành phải cùng đám người đi xuống lầu.
Đi phía trước Tông thiếu đột nhiên quay người lại, Lâm Tịch bất ngờ không kịp đề phòng đâm đầu vào trong ngực đối phương, không chú ý nhìn còn tưởng rằng Lâm Tịch cố ý nhào vào ôm ấp yêu thương đấy.
Lâm Tịch sờ lên cái mũi đang đau xót do bị đụng, may mà cô phản ứng nhanh, nếu không có khả năng xương mũi cũng bị đụng gãy.
Lâm Tịch rất muốn kiểm tra một chút, có phải con hàng này đã sớm dự tính chuyện này nên mặc áo giáp vào trước hay không, cũng may không có chảy máu mũi, nếu không người ta lại nói cô nhìn thấy soái ca chảy máu mũi, thật sự là vứt hết mặt mũi vào trong đáy quần.
Mẹ nó, cô chắc chắn hôm nay là ngày không tốt, cứu được Tông lão phu nhân không có một câu cảm ơn không nói, tiễn người còn suýt chút nữa đụng bị thương chính mình.
"Nói đi, cô có mục đích gì?" Đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh lùng.
"Anh nói cái gì?"
Nhiệt độ dường như lại giảm xuống mấy độ: "Tôi nói cô rốt cuộc có mục đích gì?"
"Anh nói cái gì?"
Rốt cuộc kiên nhẫn của Tông thiếu cạn sạch: "Con mẹ nó cô là kẻ điếc?"
Lâm Tịch hừ lạnh: "Dĩ nhiên tôi không phải kẻ điếc, chẳng qua là nghe lầm, còn tưởng rằng anh đang nói xin lỗi với tôi đấy!"
Không cảm ơn coi như xong, đụng vào người vô tội là cô, chẳng phải nên nói một câu xin lỗi sao?
"Trên đời này, ngoại trừ cha mẹ tôi, vẫn chưa có người nào đáng giá tôi nói xin lỗi!" Giọng điệu Tông thiếu mang theo khinh bỉ.
Lại tới một tên khốn kiếp tự mang vầng sáng nam chính!
Đúng đúng đúng, ngươi trâu bò ngươi cao ngạo, một đời thiên kiêu, một mình ngươi đứng đầu!
Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy mình rất nhàm chán, chẳng lẽ cô muốn nói đạo lý với một con hàng như vậy sao?
Vừa muốn quay người lên lầu, cổ tay lại bị người ta tóm được, sau đó cô nhìn thấy một đôi mắt dường như muốn phun lửa: "Cô vẫn chưa trả lời tôi, cô vừa chuẩn bị dược thiện vừa châm cứu tiếp cận bà nội của tôi, rốt cuộc có ý gì?"
Ánh mắt Tông thiếu dường như đã xem thường cô đến tận sâu trong linh hồn: "Đừng mơ tưởng dựa vào điều này đến thu hút sự chú ý của tôi! Cô sẽ không thành công, loại người giống như cô bản thiếu gia gặp nhiều rồi!"
Ta đây kiềm chế, ngươi thật sự coi lão nương là trứng mềm?
Lâm Tịch dùng một cái tay khác nhanh chóng nắm cổ tay Tông thiếu, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, chỉ một động tác nhanh chóng vậy mà đã thay đổi tư thế của hai người tại chỗ, cô dùng một tay nắm cổ tay Tông thiếu vặn nó ra sau lưng, một cái tay khác lại đặt ở giữa xương sườn nào đó của Tông thiếu.
Giọng nói Lâm Tịch cũng mang theo lạnh lẽo, ghé vào bên tai Tông thiếu nói chậm rãi: "Tuyệt đối đừng để cho tôi thành công, tôi cầu xin anh tuyệt đối đừng chú ý tới tôi.
Anh xem, bên kia có hai mỹ nữ đang chờ mong anh chú ý đấy, chúng ta vẫn không nên lãng phí thời gian của nhau thì hơn.
Còn mục đích của tôi à, tìm một chỗ ăn cơm đi ngủ mà thôi, anh không cần tìm người điều tra tôi, nếu không chính là anh chú ý tới tôi, đi thong thả không tiễn!"
Lâm Tịch bỗng nhiên đẩy về phía trước, Tông thiếu cao lớn và oai phong vậy mà bị cô đẩy lảo đảo mấy bước mới ổn định thân hình, cùng với hai tiếng gọi to duyên dáng, hai người Lily đồng thời nhích lại gần.
Tông thiếu không nhịn được đẩy ra hai người, quay đầu lại chỉ thấy được một mảnh váy bay nhanh mà đi!
Tông thiếu gần như cắn nát răng ngà, lúc nào thì trong nhà bà nội lại có thứ như vậy vào ở mà mình không biết?
Lại dám dùng loại thái độ này mà đối đãi anh ta!
Dưới cơn thịnh nộ Đại thiếu gia lấy điện thoại từ trong túi gọi một cú điện thoại: "Điều tra một cô gái cho tôi.."
Bỗng nhiên bên tai vang lên lời người nào đó trước khi lên lầu: "Không cần tìm người điều tra tôi, nếu không chính là anh đang chú ý tới tôi.."
Trên mặt anh ta ngớ ra một lát, không để ý đến tiếng của người đang ông không ngừng "Này? Này?" Trong điện thoại.
Mà cúp điện thoại, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...