Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên


Lâm Tịch theo đám người cùng nhau đi vào, vừa bình tĩnh câu thông Cổn Cổn ở trên vai: "Coi trọng chủ tử ngươi, thấy tình thế không ổn bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, nếu ta treo, ngươi cũng sẽ rất thảm.

"
Cổn Cổn "Meo" một tiếng, duỗi ra đầu lưỡi màu hồng liếm cái mũi nhỏ một chút: "Mời đọc theo khẩu hình của ta "Thần thú, " nếu ta để ngươi chết thì hãy để ta chạy trở về ngồi xổm trong trứng hơn ba trăm năm đi.

"
Cắt, coi như đem ngươi hầm đến ba trăm năm, lão tử cũng đã chết.

Đối với việc chủ nhân nhà mình không có lòng tin như thế, Cổn Cổn có rất nhiều oán niệm, không muốn nói chuyện với nàng nữa, chỉ lười biếng đem cái đầu tròn màu cam dựa sát vào Lâm Tịch, nhưng đôi mắt màu tím nhạt lại rất quỷ khí âm trầm.

Cửa động tối như mực giống như quả bầu hồ lô, càng đi vào bên trong càng rộng rãi, chờ đến lối vào chân chính, chỉ thấy đối diện có ba cánh cửa đá rất to, trên đầu cửa có một dòng chữ đỏ phảng phất như vừa thấm máu tươi viết lên, màu đỏ kia dường như có thể lăn xuống khỏi dòng chữ bất cứ lúc nào.

"Bảo không nhẹ xá, sinh tử đừng oán.

"
Ba cánh cửa quả nhiên có viết ba chữ "Thần, Quỷ, Nhân.

"
Nhâm Thiên Lý cao giọng nói ra: "Các vị đạo hữu hãy lựa chọn kĩ càng cánh cửa mình muốn xông vào, cứ đứng vững ở trước cửa, sau một khắc đồng hồ, ba cửa cùng mở, đến lúc đó mọi người đều phải dựa vào bản lĩnh của mình, chúc các vị đạo hữu thắng lợi trở về!"

Cũng không biết có phải trong tư tưởng đã mặc định vào trước là người làm chủ hay không, Lâm Tịch luôn cảm thấy vị Thiên Lý này, mặc dù dáng dấp phong quang tễ nguyệt vẫn luôn mang phong thái của một cao thủ, nhưng lúc nói chuyện luôn âm dương quái khí mang theo ý trào phúng không nói nên lời.

Lâm Tịch đứng trước cửa chữ Nhân, đứng trước cánh cửa này hầu như đều là những nam nhân vạm vỡ tu thể, chỉ có một mình nàng, một nữ nhân có dáng vẻ mảnh mai nhỏ nhắn lựa chọn cánh cửa này.

Có một nam nhân tóc đỏ trên người mặc hộ giáp khiêng một thanh Khai Sơn Phủ trên bờ vai, miệng ba hoa nói: "Cô nương, đợi lát nữa đi theo ca ca đi, ca mở đường cho ngươi, ngươi chỉ cần lau mồ hôi khi ca mệt mỏi là được rồi.

"
Lâm Tịch cũng không nói với hắn ta cái gì, kỳ thật người này chưa chắc là người xấu, hắn ta chỉ là quá khẩn trương mà thôi.

Đám người Vu sư muội đều lựa chọn cửa chữ Quỷ, kỳ thật đại đa số tu sĩ đều lựa chọn cửa chữ Quỷ, bởi vì những thứ được gọi là hồn phách kia, pháp thuật bình thường đều có thể tạo thành tổn thương rất lớn đối với bọn chúng, cho nên cho dù số lượng nhiều hơn, cửa chữ Quỷ ngược lại là cánh cửa xông vào tốt nhất.

Mà người đứng trước cửa chữ Thần là ít nhất, tâm ma là thứ rất khó ứng phó, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến quá trình độ kiếp trong tương lai, huống hồ còn kèm theo sét đánh, coi như không sánh bằng thiên lôi khi độ kiếp, không có thủ đoạn tuyệt đối, bị từng đạo thiên lôi điên cuồng bổ xuống cũng là chuyện rất nguy hiểm.

Cho nên đám người dò xét nhìn thấy đứng trước cửa chữ Thần chỉ có hơn hai mươi người, trong ánh mắt không tự giác đều mang theo kính sợ.

Dám đứng ở chỗ đó, trên cơ bản đều là nhân vật đứng đầu, chẳng những tâm trí kiên định hơn nữa còn có thủ đoạn có thể chống đỡ sét đánh, người như vậy sau này gặp được nhất định phải cẩn thận thì hơn.

Một khắc đồng hồ cũng không quá lâu, nhưng nhịp tim của rất nhiều người đều có chút rối loạn tiết tấu, trong lúc đó còn có vài người chạy từ cánh cửa này sang cánh cửa kia, lo lắng như vậy sẽ ảnh hưởng đến thời gian mở cửa, đám người trừng mắt nhìn bọn họ một trận.

Rốt cuộc cánh cửa lặng yên không tiếng động mở ra.


Lâm Tịch theo đám người cùng nhau chen vào, khi tiến vào cánh cửa lớn, trong nháy mắt Lâm Tịch có một chút hoảng hốt, cảm giác này cực kỳ quen thuộc, đó là truyền tống!
Sau đó Lâm Tịch trông thấy một đường hầm hẹp dài giống như một con hẻm, bên trong đều là mộc nhân chen chen chúc chúc, mà những người cùng nhau đi tới, hoàn toàn đều biến mất.

Đối với giá trị võ lực của chính mình, Lâm Tịch vẫn rất yên tâm, trong một hoàn cảnh xa lạ như thế này, nàng lựa chọn thành thành thật thật vượt quan, Cổn Cổn là át chủ bài duy nhất của nàng, không đến thời khắc quan trọng tuyệt đối không thể sử dụng.

Đám mộc nhân kia đều là con rối, mặc dù nhìn xem ngốc nghếch, nhưng ai cũng đều có sở trường riêng, có am hiểu công kích ba đường, có thân pháp kỳ dị, còn có các loại vũ khí cầm trong tay.

Mặc dù dao găm mũi nhọn của Lâm Tịch lợi hại, nhưng ở đây có hơi chịu thiệt thòi, dù sao ngắn một tấc thì nguy hiểm một tấc, nhất là dưới tình huống nàng song quyền khó địch bốn tay.

Lâm Tịch nhanh chóng bị đánh trúng vài cái, chẳng qua thành thực mà nói cũng không quá đau, sau một hồi đánh nhau Lâm Tịch cướp được một cây Lang Nha Bổng trong tay mộc nhân, lần này càng như hổ thêm cánh, chẳng mấy chốc đã đâm trúng không ít mộc nhân ngã trái ngã phải.

Lâm Tịch cảm thấy có chút kỳ quái, còn tưởng rằng sẽ rất khó, không nghĩ tới chỉ là số lượng nhiều một chút mà thôi.

Đương nhiên, nàng đã biết ý nghĩ này của mình sai lầm như thế nào khi đến đồng nhân trận.

Vẫn như cũ là đường hầm hẹp dài, vẫn như cũ là những con rối trông rất ngốc nghếch, nhưng đồng nhân quả thực linh hoạt gấp trăm lần so với người sống, chủ yếu nhất là người ta không sợ bị đánh.

Lâm Tịch đập Lang Nha Bổng vào trên người đồng nhân, phát ra tiếng vang "Keng keng," đinh tai nhức óc.


Đồng nhân đập nắm đấm vào trên người Lâm Tịch khiến nàng đau rát, tồi tệ nhất là bên trong còn ẩn giấu ám khí.

Lâm Tịch nhanh chóng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, có khả năng sẽ bị nguy hiểm.

Nàng không biết những người khác xông qua nơi này như thế nào, dù sao đợi nàng chật vật không chịu nổi xông ra khỏi đường hầm, Lang Nha Bổng cũng bị đánh cong, càng khoa trương hơn là phần lớn gai nhọn phía trên đều bị đánh gãy.

Sau khi ra khỏi đường hầm là một đại điện trống trải, bên trong có một số tu sĩ tốp năm tốp ba hoặc đứng hoặc ngồi ở đó.

Tu sĩ kết đan của tứ đại phái đã sớm chờ ở chỗ này.

Lâm Tịch đột nhiên cảm giác được linh lực dao động kịch liệt trên đỉnh đầu, dường như có người đang dùng toàn bộ pháp thuật đánh nhau ngươi chết ta sống.

Nàng tỏ vẻ hờ hững như bình thường dò xét khắp nơi, phía trên cũng không có gì, chỉ có một mâm tròn như mặt trăng phát ra ánh sáng, giống như đèn trần bình thường ở vị diện hiện đại.

Lâm Tịch tùy ý tìm một chỗ vắng vẻ đả tọa khôi phục, trên thực tế có rất nhiều người đều làm như vậy, nhân lúc có khoảng thời gian trống này tranh thủ nghỉ ngơi khôi phục pháp lực.

Lâm Tịch chậm rãi vận chuyển Nguyệt Chi Thôi Thể thuật, những tổn thương vừa rồi đang được chữa trị từng chút một.

Sau đó nàng lại cảm nhận được chấn động kịch liệt ở trên đầu, giương mắt nhìn lên, vẫn yên tĩnh như cũ.

Chuyện gì xảy ra vậy?
Thấy người khác dường như không nghe thấy gì, vẫn đang làm chuyện của mình, đả tọa, băng bó, xì xào bàn tán.


Lâm Tịch cúi đầu tiếp tục vận chuyển công pháp chữa thương cho mình.

Sau đó lại cảm nhận được sự chấn động kia, tất cả mọi thứ vẫn không có một chút biến hóa gì.

Không đúng!
Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên, cái mâm tròn giống như đèn trần kia dường như sáng hơn so với vừa rồi.

Lâm Tịch đột nhiên cảm giác được hình như có người đang nhìn mình chằm chằm.

Nơi đó rõ ràng chính là chỗ của Nhâm Thiên Lý!
Nhìn thấy Lâm Tịch nhìn về phía mình, Nhâm Thiên Lý thoải mái hào phóng mỉm cười với nàng, giống như là trùng hợp nhìn thấy nàng vào lúc này, ánh mắt mang theo vẻ hiền hòa khen ngợi của trưởng bối.

Khi cảm nhận được loại dao động khác thường kia lần nữa, lần này Lâm Tịch cũng không có ngẩng đầu nhìn mâm tròn, mà lặng yên không tiếng động dùng tinh thần lực đi cảm giác Nhâm Thiên Lý.

Phát hiện ông ta vẫn là dáng vẻ thản nhiên đó, nhưng thật ra Nhâm Thiên Lý rất khẩn trương, ông ta vẫn luôn quan sát sự thay đổi của cái mâm tròn đó!
Liên tục có người ra khỏi ba cánh cửa kia, nhưng có thể có rất nhiều người vĩnh viễn lưu lại bên trong.

Lâm Tịch phát hiện lúc này mâm tròn đã trở nên sáng chói đến mức rực rỡ, hào quang cũng không phải rất chướng mắt, ngược lại bắt đầu trở nên hơi đỏ sẫm.

Mà lúc Nhâm Thiên Lý nhìn thấy mâm tròn trở nên đỏ sẫm, các cơ trên mặt vậy mà không tự giác co rút một chút!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui