Sau khi Lâm Tịch liên tục đả thương vài con Thiết Trảo Dực Hầu, Hầu Vương thét lên một tiếng thê lương, trong nháy mắt đàn khỉ vùn vụt chạy đi sạch sẽ giống như lúc đến.
Hầu Vương này cũng coi như rất quyết đoán, biết rằng tiếp tục chiến đấu có lẽ cũng không chiếm được lợi ích nên trực tiếp rời đi.
Đàn khỉ đi rồi, ngoại trừ Lâm Tịch hầu như tất cả mọi người đều co quắp trên mặt đất.
Đưa thuốc trị thương cho nhau, sửa sang lại y phục xong, bọn họ lại cùng Lâm Tịch làm quen một phen.
Những người này là người của Vụ Ẩn Môn, một trong những thế lực tu tiên lệ thuộc vào Mặc Vân quốc.
Năm người mặc dù gọi nhau là sư huynh sư muội, nhưng cũng không phải cùng bái một người làm sư phụ, mà là cùng một đám người gia nhập Vụ Ẩn Môn.
Thời gian bọn họ trúc cơ cách nhau không xa, dựa theo quy định bất thành văn của Vụ Ẩn Môn, bình thường sau khi các đệ tử trúc cơ đều phải ra khỏi sư môn đi du lịch một phen, để có thể hiễu rõ hơn về Thiên Đạo và tiếp xúc thêm với yêu thú cùng tu sĩ trên đại lục này, để tránh đến lúc độ kiếp tâm cảnh không đủ sẽ dễ dàng bị tâm ma quấy nhiễu trong tương lai.
Thế là năm người ước hẹn cùng nhau đi tới Lạc Nhật Cốc thám hiểm, thuận tiện nhận một số nhiệm vụ thu thập linh thảo và săn giết yêu thú của tông môn, đổi điểm cống hiến của tông môn đồng thời cũng tăng lên kinh nghiệm lịch luyện cho chính mình, đúng là một mũi tên trúng mấy chim.
Không nghĩ tới vừa tiến vào trong cốc không bao lâu, liền gặp được hai nhóm tu sĩ sống mái với nhau, hai bên vì một tấm bản đồ chỉ vị trí tiểu động thiên của Dạ Hộc chân nhân mà ra tay đánh nhau.
Kết quả tự nhiên là bọ ngựa bắt ve hoàng tước ở phía sau, nhóm năm người trúc cơ này ngư ông đắc lợi lấy được tấm bản đồ kia.
Năm người đi theo phương hướng bản đồ chỉ dẫn, gặp được linh thảo linh dược có thể thu thập chắc chắn sẽ không bỏ qua, bởi vậy không cẩn thận chọc phải Thiết Trảo Dực Hầu.
Bọn họ đánh chết hai con khỉ, đồng thời trực tiếp chia linh quả ăn hết, lần này có lẽ là chọc giận bầy khỉ, bọn chúng hô bằng dẫn bạn càng tụ tập càng đông, đuổi đánh đến mức mấy người này chật vật chạy trốn mới gặp được Lâm Tịch.
Lúc đầu, nam tu họ Lý nói lời cảm tạ với Lâm Tịch mặc dù thấy y phục trên người nàng bình thường, nhưng khi đối địch rất tàn nhẫn hơn nữa sức lực rất lớn, đúng là lực sát thương mà bọn họ khiếm khuyết, thế là mở miệng mời Lâm Tịch cùng nhau đi tìm bảo vật.
Tu sĩ họ Lý vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt nữ tu áo đỏ liền thay đổi: "Lý sư huynh, từ trước đến nay Vụ Ẩn Môn chúng ta cùng tiến cùng lui, ngươi tùy tiện mời một người ngoài không tốt lắm đâu."
Nam tu sĩ họ Đào vẫn luôn rất quan tâm nữ tu áo đỏ ấm giọng nói ra: "Vu sư muội, mang theo nàng đi, phù lục của chúng ta.."
Hắn ta vừa nói ra chuyện này, Vu sư muội mới nhớ tới trong lúc chiến đấu cùng đàn khỉ, bọn họ đã bị ép đến mức phải dùng gần hết tài sản của nhà mình.
Tu sĩ vừa trúc cơ còn không có cách nào khống chế pháp bảo, bọn họ chỉ có thể sử dụng một số pháp khí mà thôi, pháp bảo và pháp khí chỉ kém một chữ, nhưng uy lực lại khác nhau một trời một vực, cho nên lúc bọn họ ra khỏi tông môn, gần như đã lấy tất cả phù lục mà bình thường mình bớt ăn bớt mặc tích trữ được mang theo trên người.
Mọi người đều biết, phù lục do luyện phù sư dùng chu sa, máu yêu thú và một số vật liệu phụ trợ vẽ chú pháp trên lá bùa, chỉ cần một chút linh lực liền có thể sử dụng, hơn nữa không cần niệm bất kì khẩu quyết hay vận chuyển pháp thuật tâm pháp thuấn phát gì, mặc dù uy lực tương đối thấp hơn pháp thuật chân chính, nhưng lại là thủ đoạn tốt nhất để tu sĩ trúc cơ như bọn họ giết quái đoạt bảo.
Nhưng vừa rồi bọn họ vì bảo vệ tính mạng, phù lục mang trên người cơ bản mười đi hết chín, từ đây đến tiểu động thiên của Dạ Hộc chân nhân còn cách một đoạn, mặc dù không nhìn thấy bất kì pháp khí gì trên người nữ nhân này, thậm chí cũng không có chút linh lực dao động nào, nhưng không thể phủ nhận tại điều kiện tiên quyết không sử dụng pháp khí và phù lục, đối mặt tu sĩ trúc cơ kỳ nữ nhân này tuyệt đối có năng lực đánh một trận.
Cho dù Vu sư muội không tình nguyện thêm một người cùng bọn họ chia sẻ tiểu động thiên của Dạ Hộc chân nhân, nhưng vẫn thông qua bỏ phiếu lấy bốn thắng một cho Lâm Tịch gia nhập.
Trên đường đi tu sĩ họ Lý nói bóng nói gió về sư thừa của Lâm Tịch cùng lý do tại sao vẫn luôn che mặt, Lâm Tịch nói mình là một tán tu, lúc còn nhỏ bất hạnh bị yêu thú đả thương mặt còn phế đi đan điền, bất đắc dĩ chỉ có thể che dung mạo lại.
Lâm Tịch nói thẳng với bọn họ, mặc kệ trong động phủ có cái gì, nàng chỉ cần một bộ công pháp là được rồi.
Vu sư muội nghe vậy nhếch khóe miệng, một người quái dị, hơn nữa còn là phế vật không thể tu luyện pháp thuật, giành công pháp còn không phải phung phí của trời.
Chẳng qua Đào sư huynh vẫn luôn ái mộ nàng ta lặng lẽ thì thầm: "Chúng ta chỉ cần xem nàng như tấm mộc và gậy dò đường, chỉ cần vừa đến tiểu động thiên liền xử lý nàng, chẳng phải đồ vật sẽ là của chúng ta sao?"
Lúc này Vu sư muội mới nhoẻn miệng cười.
Lâm Tịch hừ lạnh một tiếng, nhìn lão tử ngu xuẩn như vậy?
Trên đường đi bọn họ đã từng thấy một con đại yêu gần đến cấp bảy, như thế này đã tương đương với tu sĩ kết đan kỳ, bọn họ cẩn thận né qua, bởi vì đại yêu kia là do Lâm Tịch phát hiện được đồng thời nhắc nhở đám người từ rất xa, bọn họ không thể dò xét nàng còn có át chủ bài gì, vì vậy đối với Lâm Tịch cũng có chút kiêng kị.
Bọn họ còn gặp một nhóm bốn người đều là tu sĩ trúc cơ, nhìn dáng vẻ cũng là đi tìm tiểu động thiên của Dạ Hộc chân nhân, hai bên đều rất cố kỵ lẫn nhau, trước khi chưa tìm được tiểu động thiên tự nhiên ai cũng không muốn phát sinh thêm sự cố gì, thế là chỉ dò xét lẫn nhau, liền đi theo con đường riêng của mình.
Trong nhóm người có một nữ tu sĩ tên là Chu Nhã Tư, thấy Lâm Tịch thường xuyên đem hầu hết linh thảo và thịt yêu thú được phân cho con mèo màu cam ngồi xổm trên bờ vai nàng ăn, lơ đãng hỏi: "Thập Thất, sủng vật này của ngươi vậy mà có thể ăn nhiều thứ như vậy, chẳng lẽ không phải là mèo bình thường?"
Lâm Tịch thành thật đáp: "Ta cũng không biết rốt cuộc nó là thứ gì, chỉ biết nó có thể ăn rất nhiều.
Nó..
Thật sự không tầm thường sao? Chu tỷ tỷ, có phải là ta nhặt được Thần thú gì hay không?"
Không đợi Chu Nhã Tư trả lời, Vu sư muội đã "Phụt" một tiếng bật cười lên: "Ta nói Thập Thất này, dáng dấp ngươi rất khó nhìn, nhưng ý nghĩ lại vô cùng đẹp, ngươi cũng không nhìn thử dáng vẻ của mình, chỉ bằng ngươi mà cũng có thể tùy tiện nhặt được Thần thú? Như vậy chỉ sợ yêu thú trên dọc đường bị chúng ta giết chết đều có thể gọi là Thần thú."
Vu sư muội khinh thường nói xong, lại ôm bụng cười "Ha ha" hai tiếng: "Thứ này của ngươi mà cũng có thể gọi là Thần thú, Thần ăn sao, cũng chưa từng thấy nó xuất ra lực lượng gì, nhưng lại ăn của chúng ta bao nhiêu thứ rồi đấy!"
Lâm Tịch nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nói: "Cổn Cổn ăn đều là phần của ta, phần của ta chính là ta xứng đáng có được, hình như ngươi mới là người xuất lực ít nhất thì phải, cũng không thấy ngươi ăn ít."
Trên đường đi nàng ta rất già mồm cãi láo, giết yêu thú thì ghét bỏ quá huyết tinh, để nàng ta trông coi doanh trại làm cho mọi người một chút đồ ăn thì nói khiến người nàng ta dính đầy khói dầu, làm như mình là một tiểu thư nhỏ nhắn xinh xắn đang đi du lịch, ăn uống chùa cũng không cảm thấy xấu hổ còn đi nói người khác.
Tu sĩ chủ yếu dựa vào các đòn công kích bằng pháp thuật, hiện tại bọn họ đã dưỡng thành thói quen, chỉ cần phát hiện yêu thú, đều để Lâm Tịch xông lên thu hút hỏa lực, sau đó bọn họ đứng từ xa ném hai quả cầu lửa hoặc là nhũ băng là xong, thậm chí có đôi khi bọn họ còn chưa kịp dùng những pháp thuật kia, bên này Lâm Tịch đã giải quyết xong.
Từ đầu đến cuối đều nằm trong tầm kiểm soát của Lâm Tịch, vừa không dùng hết toàn lực, vừa biểu hiện ra sức chiến đấu không thể coi thường của mình.
Không có người thích mang theo một kẻ vướng víu tiến về phía trước, rất đáng tiếc, Vu sư muội dường như cũng không hiểu được điều này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...