Hoàng hậu ngất đi, Đoan Hòa Huyện chủ trực tiếp sợ choáng váng.
Người hầu của Hoàng hậu đều là những người dùng quen nhiều năm, trước sau như một không hề hoảng loạn, đã sớm có người đi bẩm báo Diêu Quảng, Thái y nhận được tin tức cũng vội vàng chạy đến.
Biết được Hoàng hậu chỉ là nóng giận công tâm, cũng không phải là chứng bệnh khó lường gì, Đoan Hòa và Diêu Quảng cùng yên lòng.
Đối mặt Hoàng tổ phụ không giận mà uy, Đoan Hòa có chút lo sợ trong lòng.
Diêu Quảng chỉ nói một câu ngươi lui ra đi, Đoan Hòa như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.
Cũng chỉ có Hoàng hậu mới sẽ tin tưởng Khương San thật sự bị Đoan Hòa chọc tức giận bỏ đi.
Hiện giờ Diêu Quảng có một cảm giác sợ hãi sâu sắc, ông ta cảm thấy Khương gia vẫn luôn mang ác ý đối với mình, đã tính toán tất cả mọi thứ, thậm chí ông ta cảm thấy lúc trước mình đuổi vong đế tiền triều xuống đài đều nằm trong tính toán của Khương gia, Diêu Quảng ông ta thành một ván cầu để Khương gia leo lên vị trí chí tôn!
Vọng tưởng!
Thiên hạ này, vạn dặm giang sơn này, đều là của Diêu gia ông ta!
Ông ta vì có thể danh chính ngôn thuận đạt được Đại Sở này, trước mặt người trong thiên hạ dựng lên hình ảnh trung quân yêu dân, thanh chính liêm khiết cho mình, lại phải nghĩ hết tất cả biện pháp mê hoặc Hoàng đế hoang dâm vô độ, sống mơ mơ màng màng, lôi kéo tất cả văn thần võ tướng có thể lôi kéo, âm thầm đả kích hãm hại những trung thần tiền triều kia.
Diêu Quảng phí tâm huyết gần cả đời, mới có thể ngồi lên vị trí này vào lúc hơn bảy mươi tuổi.
Lúc trước Diêu Quảng cảm thấy thất bại lớn nhất của mình chính là không thể tóm được Chu Thiệu, khiến ông ta có được mười vạn đại quân, thành tâm bệnh của chính mình.
Hiện giờ ông ta lại bắt đầu hối hận, lúc trước không nên mượn lực lượng Khương gia nuôi hổ gây họa.
Nếu trên đời này, trước giờ chưa từng có Khương gia, thì tốt biết bao nhiêu!
Mặc dù đã khẩn cấp truyền lệnh xuống trăm dặm, không tiếc bất cứ giá nào phải ngăn lại người nhà họ Khương xuôi nam, nhưng Diêu Quảng vẫn cảm thấy, lần này thả cọp về núi, ông ta lại không có cách nào ngăn cản.
Quả thật là không có cách nào ngăn cản.
Khi biết được Khương gia bị chặn lại thành công khi đi vào cửa ải cuối cùng và duy nhất tại Nam Cương -- Đồng Châu, Diêu Quảng quả thực mừng rỡ, trời cao không phụ ta!
Nụ cười còn chưa tắt ở trên mặt ông ta, cung nhân lại đến báo: "Khương gia lấy ra lệnh bài miễn tra cộng thêm thánh chỉ Hoàng Thượng ngài tự đóng dấu bằng ngọc tỉ "Bất luận kẻ nào cũng không được trái lệnh, nếu không giết không tha, " chỉ huy sứ Đồng Châu không dám cãi lệnh, đã cho toàn bộ bọn họ thông qua.
" Phụt! "
Diêu Quảng phun một ngụm máu ra ngoài!
Ngươi nha, chỉ biết nhìn phía dưới viết" Không được trái lệnh, kẻ trái lệnh giết không tha "?
Ngươi không nhìn phía trên viết chính là" Sắc lệnh Khương gia thay mặt thu mua quân tư, được hưởng quyền ưu tiên "?
Diêu Quảng hận!
Không ngờ lúc Khương gia đưa ra những điều kiện này, đã mang ý đồ xấu trong lòng!
Hóa ra là chờ ta ở chỗ này!
Ta chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như thế!
Lại là chính mình tự thả người mình muốn truy nã, Diêu Quảng cảm thấy yết hầu ngai ngái một trận, lại phun ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh nhân sự!
Ai cũng không nghĩ tới, Diêu Quảng lại chết như vậy
Trước khi chết Diêu Quảng chỉ để lại hai câu: Chỉ huy sứ Đồng Châu bị tru di tam tộc; Thái tử kế vị.
Hai năm qua Diêu Văn Trạm hoạt động thường xuyên, cộng thêm Hoàng hậu hết lòng ủng hộ, cho nên hữu kinh vô hiểm leo lên đế vị, xưng là Sở Tuyên đế.
Chẳng qua Hoàng hậu nương nương vì hắn bận rộn bôn ba cũng không được toại nguyện trở thành Hoàng Thái hậu.
Ngày Tuyên đế đăng cơ, người đội mũ cửu vĩ mặc phượng bào, lại là mẫu thân có xuất thân ca cơ của Diêu Văn Trạm!
Kỳ thật Diêu Văn Trạm thật sự muốn phụng Hoàng hậu làm Thái hậu, dù sao thực lực nhà ngoại Hoàng hậu cũng không thể khinh thường, nhưng hiện tại Hoàng hậu đã không có một chút hứng thú làm Thái hậu.
Từ ngày bị Đoan Hòa Huyện chủ chọc giận ngất đi, sau khi tỉnh táo lại, mỗi ngày Hoàng hậu chỉ nhìn chằm chằm vào số lượng nước hoa quả Trung Mộc không còn nhiều lắm, liên tục uống không ngừng.
Từ bắt đầu yêu cầu đến cầu xin, cuối cùng bắt đầu đập đồ vật cắn người, thậm chí có đôi khi còn lấy đầu mình đập vào tường, thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít.
Dù sao chẳng cần biết ngươi là ai, chỉ cần cho bà ta nước hoa quả, chuyện gì bà ta cũng chịu, làm cái gì cũng không sao cả.
Nhưng bây giờ trong cung đã không còn loại đồ vật này, ai cũng không biết bà ta lấy được bí dược này từ nơi nào, đối với thứ này Thái y bó tay hết cách.
Diêu Văn Trạm chỉ đành âm thầm đem Hoàng hậu giam lại, cột tay chân lên, lại nhét giẻ vào miệng, nếu không Hoàng hậu nương nương điên cuồng lên chẳng những sẽ tổn thương người khác cũng sẽ khiến mình bị thương.
Người như vậy, sao có thể làm Thái hậu? Người nhà Thái hậu không muốn làm chuyện vô ích, Hoàng đế cũng cần thế lực này, thế là Hoàng đế nạp một vị đích nữ nhà Thái hậu làm phi, mẹ đẻ của mình thì không hiểu ra sao lại thành Thái hậu.
Thế là Hoàng hậu nổi điên trở thành một thế hệ hiều hậu, là người vô cùng si tình theo tiên đế mà đi, bị giết chết.
Một ngày nọ, Tiên Hoàng hậu tỉnh táo lại biết được tất cả mọi chuyện, Hoàng Thái hậu đang bảo dưỡng tuổi thọ trong An Từ cung, Hoàng hậu thì hưởng thụ sự tôn sùng độc nhất vô nhị trong sự vây quanh của đám phi tần.
Tiên Hoàng hậu gầy như que củi yêu cầu cung nữ rửa mặt sạch sẽ cho mình một chút, mặc dù mặt mũi cung nữ tràn đầy ghét bỏ nhưng vẫn che miệng che mũi làm theo.
Đợi đến khi cung nữ đi lấy đồ ăn sáng cho Tiên Hoàng hậu, phát hiện bà ta đã dùng một cây trâm sắc bén đâm vào cổ họng của mình, máu chảy ra khắp nơi, bà ta mở to hai mắt ngửa mặt nhìn lên bầu trời, chết không nhắm mắt!
Không biết có phải là đang hối hận hay không, hại người không thành ngược lại hại mình.
Mà Thái tử phi Tả Khanh Mân cuối cùng cũng trở thành Hoàng hậu.
Tả Khanh Mân đầu đội mũ phượng rốt cuộc cũng có một chút phong thái của mẫu nghi thiên hạ, nàng ta nghĩ đến Khương San đã chạy trốn, nàng cũng xứng có mệnh cách Hoàng hậu?
Quả thực là chuyện cười!
Ta Tả Khanh Mân mới là Hoàng hậu! Khương San ngươi chỉ là bị đánh về nguyên hình trở thành giặc cỏ mà thôi, cuối cùng sẽ có một ngày Đại Sở này thống nhất, ta sẽ bắt được ngươi, để ngươi tận mắt nhìn, ta.
.
Bản cung mới là Hoàng hậu Đại Sở này!
Cho nên mới nói, quả nhiên Tĩnh Duyên là mặt hàng nói hươu nói vượn, ăn nói bừa bãi giống như những thuật sĩ giang hồ kia.
Diêu Văn Trạm đăng cơ, sau đó lập tức hạ ba đạo thánh chỉ muốn Cung Thuận Hầu hồi kinh diện thánh, tất cả đều bị Cung Thuận Hầu từ chối.
Lý do rất đơn giản, Khương gia đang canh chừng cửa lớn cho ngươi đấy: Đề phòng bọn trộm cướp Nam triều ngóc đầu trở lại, khiến dân chúng oán than, Nhị Lang nguyện cùng huynh trưởng, bảo vệ đất nước.
Một ngày chưa trừ diệt bọn trộm cướp, một ngày không về.
Lời vừa nói ra, dân chúng khen lớn!
Nhưng Hoàng đế bệ hạ mới nhậm chức có chút không thoải mái.
Người ta nói quân lệnh thần chết thần không thể không chết, ta đây còn chưa có bảo ngươi chết đâu, chỉ để cho ngươi trở về một chuyến, ngươi cứ như vậy là muốn tạo phản sao?
Thế là có triều thần hiến kế nói, có thể cắt cử một mãnh tướng tâm phúc tiếp nhận vị trí của Bình Nam Đại tướng quân, đến lúc đó hắn ta còn lấy cớ gì?
Diêu Văn Trạm nghe xong thấy có lý, nghe theo triều thần đề nghị cắt cử Tiết Khải mang theo hơn một ngàn phủ binh tiến đến nhậm chức.
Cung Thuận Hầu nghe vậy vui mừng, nhanh chóng nói, chỉ cần Đại tướng quân được bổ nhiệm vừa đến, lập tức lên đường hồi kinh thấy mặt vua, tuyệt không dám kéo dài.
Nào biết đám Tiết Khải vừa đến một nơi gọi là" Quỷ Tĩnh Nhãn, "thế mà bị một đám sơn tặc đánh cướp.
Cầm đầu là một nữ phỉ, trên lưng mang cung tên màu bạc cầm một cái trường tiên trên tay!
Bình sinh Tiết Khải rất xem thường nữ nhân, chẳng qua đều là công cụ lấy sắc hầu người mà thôi, chẳng phải nữ nhi Hoàng đế cũng lấy thân phận Công chúa gả cho ông ta làm công cụ sinh con sao?
Cho nên vừa nhìn thấy đầu lĩnh sơn tặc là một nữ nhân mang theo mạng che mặt, Tiết Khải nhất thời giận mắng một tiếng:" Thế gian có phụ nhân không ở yên trong nhà như thế, thật đúng là sỉ nhục nam nhi bảy thuớc!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...