Bỗng nhiên trong đầu Lâm Tịch truyền đến giọng nói lạnh băng: "Nhiệm vụ thí luyện thứ nhất hoàn thành, linh hồn thí luyện giả chuẩn bị lấy ra.. linh hồn bản thể đưa vào bên trong.."
Theo giọng nói đó vang lên, Lâm Tịch cảm giác thân thể nhẹ nhàng, không tự chủ được lơ lửng, rời đi thân thể Tô Lan Hinh.
Một lát sau, Tô Lan Hinh đang ngây người bất động đứng lên, vươn tay lung lay hai lần, trên mặt nàng ta có một chút bối rối, quay đầu nhìn xem bốn phía gian phòng vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc này, thì thào nói: "Ta.. Còn sống? Ta lại trở về rồi sao? Thì ra đều là thật, người kia, hắn ta không có gạt ta!"
Nàng cúi người bái lạy đối với không trung, hai mắt rưng rưng, giọng mang thành kính: "Cám ơn ngươi hoàn thành mộng đẹp của ta, cám ơn ngươi!"
Sau đó nàng ta không kịp chờ đợi nhấc chân ra khỏi phòng, đối mặt chính là non xanh nước biếc, trời xanh mây trắng. Ngày mùa thu ánh mặt trời ấm áp, khuôn mặt Diệp thị dịu dàng đang cắt tỉa một chậu Thu Cúc, bỗng nhiên Tô Lan Hinh lệ rơi đầy mặt, đi qua ôm Diệp thị đang không hiểu ra sao, khóc không thành tiếng gọi từng tiếng một: "Mẫu thân! Nương!"
Lâm Tịch nhìn một đôi mẹ con ôm nhau như vậy, các loại cảm xúc kéo tới dồn dập, có ghen tị, có chua xót, còn có một chút cảm giác thành tựu. Dù sao, thời gian sau này hai mẹ con họ có thể trôi qua cuộc sống mà mình muốn, mà người giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện, chính là mình.
Giọng nói lạnh băng vang lên lần nữa: "Mời thí luyện giả hơi nghỉ ngơi một chút, điều chỉnh tâm trạng, chuẩn bị kết nối nhiệm vụ thí luyện kế tiếp!"
Cũng không biết có tác dụng hay không, dù sao nghe giọng nói lạnh băng, Lâm Tịch dứt khoát ngồi xếp bằng lơ lửng, thả không tư tưởng, tiến vào trạng thái minh tưởng.
Lát sau, giọng nói lạnh băng một lần nữa vang lên trong đầu Lâm Tịch: "Chuẩn bị! Tiến vào nhiệm vụ thí luyện thứ hai!"
Giờ khắc này rất khó hình dung cảm thụ, Lâm Tịch chỉ cảm thấy mình giống như bị một vòng xoáy màu đen hút vào xoay tròn cực nhanh, sau đó thân thể mình không theo ý muốn bản thân mà theo vòng xoáy đó xoay tròn thật nhanh, một trận trời đất u ám, Lâm Tịch cảm giác được chính mình tiến vào một thân thể.
"Nhị Nha, cùng Vĩnh Phú ca đi thôi, ca bảo đảm sau này để muội ăn ngon uống tốt. Chỉ cần muội đi theo ca, nếu ai dám gây khó dễ cho muội, Lam ca ca chơi chết hắn ta!" Một móng vuốt khô gầy duỗi tới, ý đồ cầm tay của nàng.
Hai hàng lông mày Lâm Tịch nhíu lại, sau khi im lặng suy nghĩ một giây đồng hồ, môi son hé mở đối với hắn ta: "Ọe~!"
Thật sự không có cách nào kiềm chế cảm giác buồn nôn đó, Lâm Tịch không còn mặt mũi phun ra, một làn hương có mùi tanh hôi khó ngửi theo vật dơ bẩn toàn bộ phun ra trên móng vuốt chim, trên mặt chủ nhân bàn tay đó kinh ngạc.
Được rồi, rốt cuộc cuối cùng nàng cũng không thể thoát khỏi số mệnh, chỉ là dùng hình thức nôn mửa lên sàn, nàng à! Thí luyện giả vĩ đại có thể tiện tay thay đổi vận mệnh người khác, cứu vớt quần chúng khổ cực ở nước sôi lửa bỏng đấy! Lại có kiểu ra sân như vậy, trong lòng Lâm Tịch chửi vô số câu mẹ nó.
"Ọe!"
Lam ca ca vốn dĩ muốn kéo tay nàng cũng nôn ói ra, hơn nữa so với Lâm Tịch nghiêm trọng hơn nhiều, nam nhân này vốn là bị hương vị xông vào trực tiếp phun ra, kết quả vừa nôn ra vừa sờ trên mặt chính mình dính sền sệt, nghĩ đến phía trên là vật dơ bẩn, trong dạ dày lại co rút kịch liệt, ngồi xổm trên mặt đất, thẳng nôn đến non xanh nước biếc không có gì, liễu ám hoa minh* thì một bãi.
*Liễu ám hoa minh: Thành ngữ này lấy từ bài thơ Đường «Ma Ha Trì tống Lý thị ngự chi phong tường» của Võ Nguyên Hành. Thi nhân yêu nước Lục Du nổi tiếng thời Nam Tống kiên quyết chủ trương kháng Kim, bị tước mất chức quan. Lục Du trở về cố hương Sơn Âm (nay là Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang), chỉ ngồi đọc sách qua ngày. Ông sáng tác bài thơ luật thất ngôn «Du Sơn Tây thôn», trong đó có hai câu: "Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng). Đây là hai câu thơ tả cảnh trữ tình, hàm chứa triết lý phong phú, được mọi người yêu thích và truyền tụng hàng trăm ngàn năm qua. Trong tiếng Trung, thành ngữ "liễu ám hoa minh" là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Đợi đến khi hắn ta dọn dẹp xong chính mình, thời điểm một lần nữa đứng lên mới phát hiện người làm hại hắn chật vật như thế vậy mà không thấy!
Không thấy!
Thấy!
!
Mẹ nó! Tiểu nương bì, hại chính mình nôn thành thế này lại dám không rên một tiếng đã chạy! Dựa theo dáng vẻ xấu hổ trước đó của nàng ta, không phải vừa đau lòng vừa xấu hổ day dứt lại vô cùng dịu dàng chăm sóc chính mình sao? Dám chạy? Sớm muộn ca cũng bắt ngươi thu vào tay!
Oán hận dậm chân, nam nhân "phi" một tiếng, một bên trong miệng không sạch sẽ mắng xúi quẩy linh tinh một bên nghiêng ngả rời đi.
Đợi đến khi hắn ta rời đi không thấy bóng dáng, ở cách đó không xa dưới một cái sườn đất, một thiếu nữ chui ra, chính là Lâm Tịch!
Không, ở thế giới này, tên của nàng gọi là Vũ Đồng.
Lâm Tịch mới tiếp thu cốt truyện xong, cho nên đối với việc vừa mới thả hắn ta đi dễ dàng như vậy hơi có chút không cam lòng, sớm biết đã nôn lên đầy mặt hắn ta.
Nam nhân này gọi là Lam Vĩnh Phú, là tên vô lại thối tha nổi danh mười dặm tám thôn gần đây, cả ngày chơi bời lêu lổng, trộm cắp, tóm lại là tên này ngoại trừ những việc phải trái không làm còn lại chuyện gì hắn ta đều làm, mà kẻ cầm đầu tạo thành bi kịch của nguyên chủ, chính là tên Lam Vĩnh Phú này!
Nguyên chủ ra đời ở một thôn nhỏ hẻo lánh gọi là Nam Bình Ao, trong nhà ngoại trừ cha mẹ còn có một tỷ một đệ, nguyên chủ là Nhị nữ nhi. Ở nông thôn cổ đại sức sản xuất thấp này, nữ tử thân thể mềm mại, sức lực yếu ớt vừa ra đời gần như đã mang theo danh hiệu "bồi thường tiền hàng."
Nếu như sinh nam tử, tái tẩm chi giường, tái y chi thường, tái lộng chi chương. Còn sinh nữ tử, tái tẩm chi địa, tái y chi tích, tái lộng chi ngói.
Sinh con trai, tỉ mỉ đặt ở trên giường hoa lệ, trong tay ngắm nghía là ngọc thạch xinh đẹp thượng hạng. Sinh con gái thì trực tiếp vứt trên mặt đất, cầm trong tay là guồng quay tơ trên tơ trên viên gạch kéo tơ, nói cách khác, lúc còn rất nhỏ, đã bắt đầu dệt vải làm việc phụ cấp chi phí trong nhà.
Đây cũng là khắc họa khổ cực của nguyên chủ Vũ Đồng.
Cha mẹ nguyên chủ đều là nông dân thành thật, cả một đời trải qua sinh hoạt vất vả mặt hướng đất vàng lưng hướng lên trời. Vũ mẫu Lưu thị thai đầu tiên đã sinh một "bồi thường tiền hàng" nữ nhi, lúc đó Vũ lão thái thái còn sống, nghe được chỉ hừ lạnh một tiếng, ngay cả phòng cũng không vào quay người rời đi.
Cho dù thế nào thì cũng là đứa bé thứ nhất, Vũ lão cha lần đầu làm cha, vẫn rất vui vẻ tìm Nhị tiên sinh ở phía đông đầu thôn là người duy nhất biết chữ lấy cho tên gọi là Vũ Lam.
Lưu thị ngàn trông vạn mong lại mang thai lần thứ hai, kết quả lại một tiểu nha đầu, đây là nguyên chủ xui xẻo. Đến lúc này, Vũ lão cha cũng có chút buồn bực.
Hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, nguyên chủ gần như vừa sinh ra đã bị bỏ quên hoàn toàn. Lúc nguyên chủ ba tuổi, Lưu thị rốt cuộc sinh ra con trai duy nhất. Hết sức phấn khởi, Vũ lão cha bỏ ra một đầu thịt heo mập lại đi tìm Nhị tiên sinh ở phía đông đầu thôn nhờ đặt tên, Nhị tiên sinh xem ở phần thịt heo nên cho cục cưng Vũ gia lấy tên là Vũ Lai Bảo, thuận tiện cũng cho nguyên chủ vẫn luôn bị gọi suốt ba năm Nhị Nha Nhị Nha tên gọi là Vũ Đồng.
Xem đi, ngay cả tên chữ đều là một đầu thịt heo mua một tặng một thuận tiện được đến, địa vị ở nhà của nguyên chủ có thể thấy được một chút.
Đại nữ nhi Vũ Lam hoạt bát khả ái, miệng lại ngọt, là bảo bối trong lòng Vũ lão cha. Mà tiểu đệ Vũ Lai Bảo tuyệt đối là bảo bối trên đầu trái tim Lưu thị, chỉ có nguyên chủ, bà ngoại không thương cậu không yêu, mới sinh ra tỷ tỷ còn đi theo giành sữa uống, đợi đến sau này Lưu thị sinh Vũ Lai Bảo, trên cơ bản nguyên chủ ngay cả canh nóng cũng uống không được.
Thật ra tất cả những đứa trẻ đều mẫn cảm, lúc còn rất nhỏ nguyên chủ đã hiểu chính mình ở trong căn nhà này rất không được chào đón. Cha mẹ xem nhẹ trực tiếp dẫn đến cảm giác tồn tại của nguyên chủ càng ngày càng thấp, gần như cả ngày đều không nói câu nào, khuôn mặt luôn bình tĩnh. Lưu thị rất bất mãn, cả ngày mắng nguyên chủ là tên đòi nợ, mỗi ngày nghiêm mặt, là lão nương không cho ngươi ăn hay là không cho ngươi uống?
Tóm lại chính là tuần hoàn ác tính như vậy, cha mẹ càng xem nhẹ nguyên chủ càng tự ti, nguyên chủ càng tự ti nhát gan, cha mẹ càng biểu hiện không thích, đến lúc nguyên chủ mười hai, mười ba tuổi, đúng là thời kì phản nghịch, thời gian dài kiềm chế dẫn đến nguyên chủ cho rằng mình có thể không phải con ruột của cha mẹ, càng thêm hối hận, oán trời trách đất, thậm chí sinh ra mâu thuẫn đối với cha mẹ của mình.
Đứa bé biết khóc mới có sữa ăn, tỷ tỷ Vũ Lam rất ít khi làm việc nhà, toàn đi ra ngoài tìm đường tỷ Vũ Mỹ Nhi nhà Đại bá Vũ Thuận và chơi cùng những đứa trẻ trong thôn, ngẫu nhiên Lưu thị mắng hai câu, chỉ cần cùng Vũ lão cha làm nũng, mọi chuyện liền OK. Tiểu đệ là bé trai duy nhất trong nhà, dĩ nhiên là nuông chiều từ bé, tuy rằng Vũ gia cũng không giàu có gì, nhưng mà trong nhà này Vũ Lai Bảo tuyệt đối là quý giá nhất. Nguyên chủ buồn bực không nói chuyện, gần như là từ bốn, năm tuổi đã bắt đầu làm các loại việc nhà, nhưng chưa bao giờ đổi lấy được sủng ái của cha mẹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...