Diêu Văn Trạm đã sớm nghe được chuyện Khương San muốn đi Pháp Hoằng Tự cầu phúc cho mẫu thân.
Sợ đám con cháu Khương gia đi cùng không tiện ra tay, Diêu Văn Trạm còn cố ý bày mưu cho Diêu Lăng Dực đang không có cách nào tiếp cận Khương San, giúp hắn ta định một bàn tiệc rượu, mời gần hết nam đinh Khương gia.
Chỉ có Khương Lục Lang và Khương Phỉ ăn bậy bị đau bụng vào lúc trời tối, thực sự không thể đến đây dự tiệc.
Diêu Văn Trạm cười lạnh, coi như các ngươi đi theo Khương San, ta mang đủ người, toàn thân ngươi đều là sắt lại có thể đánh mấy cây đinh.
Huynh đệ nhà họ Khương quả thật rất lợi hại, nhưng vậy thì thế nào chứ? Người hắn mang đến đều là Phượng vệ của Hoàng hậu nương nương, đó là tồn tại tương đương với Ẩn Long vệ của phụ hoàng.
Về phần Khương San, hắn đã thăm dò rất rõ ràng, lúc trước chỉ tập trung tinh thần hâm mộ quý nữ thế gia, toàn bộ Khương gia chỉ có nàng tay trói gà không chặt.
Diêu Văn Trạm tự cho là nắm chắc thắng lợi trong tay.
Hắn không biết là, hắn mua được chẳng qua chỉ là gã sai vặt cấp thấp nhất ở ngoại viện mà thôi, tin tức trong nội viện bọn họ khó mà nghe ngóng được.
Luận âm mưu quỷ kế, Khương gia quả thật không bằng Diêu gia, nhưng kỳ thật nhìn Khương gia ly kinh bạn đạo*, bên trong lại rất chú trọng quy củ.
*rời xa chuẩn mực, đi ngược với đạo lý.
Xưa nay những người hầu trong Khương gia đều là ngoại viện không vào, nội viện không ra, mỗi người đều có nhiệm vụ của mình.
Cho nên những chuyện người hầu bình thường ở ngoại viện có thể biết, hầu như đều là những chuyện người trong kinh thành đều biết.
Cho dù như vậy, Lâm Tịch vẫn nói cho Khương gia biết những hành động Diêu Văn Trạm sẽ triển khai, cho nên Khương gia cũng thừa cơ bắt được gã sai vặt phản chủ này.
Trong cốt truyện, Diêu Văn Trạm ra tay trên đường Khương San trở về.
Một là bởi vì xế chiều người đi Pháp Hoằng Tự tương đối ít, hai là muốn nhân lúc Khương gia trở tay không kịp.
Nếu là buổi sáng cướp người đi, thời gian quá lâu sợ Khương gia thần thông quảng đại ngộ nhỡ tìm được người trở về thì sao? Mà buổi chiều cướp người trên đường Khương San trở về, chờ Khương gia biết được tin tức lại đi tìm người, trời đã muộn rồi.
Coi như cuối cùng bọn họ tìm được Khương San, đã cùng hắn cô nam quả nữ ngốc hơn nửa đêm, cho dù không có phát sinh chuyện gì, thanh danh Khương San cũng hỏng rồi, chỉ có thể gả cho hắn.
Trên đường đi Lâm Tịch triển khai toàn bộ ngũ thức, cũng không có cảm ứng được bất kỳ dị thường nào, suy đoán rất có thể Diêu Văn Trạm sẽ tính toán giống như trong cốt truyện.
Người nhà họ Khương không hề giống những vương tôn quý tộc kia, động một tí đuổi người chỉ còn tăng nhân trong chùa, mà cùng dân chúng bình thường quy quy củ củ dâng hương.
Lâm Tịch đốt hương cầu phúc ở trong đại điện trước, lại thắp cho mỗi người trong Khương gia một chiếc hải đăng, thuận tiện quyên không ít tiền dầu vừng cho chùa.
Buổi chiều khoảng ba giờ, Lâm Tịch nghe xong một bộ > mới không vội không hoảng hốt xuống núi.
Xe chạy đến giữa sườn núi, tới một nơi trước không có khách điếm sau không có thôn làng, quả nhiên Lâm Tịch cảm ứng được có hơn mười hơi thở dao động, tất cả đều khí mạch trầm sâu, hiển nhiên là người luyện võ.
Mà tại một nơi khác cách nơi này có hơn trăm mét, có một hơi thở khác, nghe không khác người thường là mấy, đoán chừng hẳn là Diêu Văn Trạm tên rùa rụt cổ kia, chỉ chờ đám "Giặc cướp" này đắc thủ, sau đó xông ra làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Mắt thấy đám giặc cướp cùng hộ viện, nha đầu mình mang đến lao vào đánh nhau, hai mắt Lâm Tịch sáng lên, thân thủ không tệ nha, tuyệt đối không phải là hộ vệ bình thường.
Lâm Tịch đang cảm thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn, phát hiện được có người lao ra khỏi cuộc chiến, lặng lẽ tới gần xe ngựa, "Xa phu" -- Khương Phỉ làm bộ sợ hãi kêu lên: "Ngươi muốn làm gì?"
Phượng vệ số một đang chuẩn bị học đám giặc cướp nói ra lời xã giao gì mà "Để lại tiền qua đường" linh tinh, thình lình một đầu nhuyễn tiên từ trong xe ngựa vọt tới trước mặt hắn ta, hắn ta cuống quít nghiêng người tránh thoát, kết quả roi kia giống như rắn độc vậy mà như bóng với hình theo tới "Bốp" trực tiếp đánh lên mặt của hắn ta, số một chỉ cảm thấy mặt đau rát, mắt tối sầm lại ngã xuống đất.
Khương Phỉ lập tức kinh ngạc, đây là..
Đây là tiểu cô cô? Tại sao còn hung hãn hơn cả lão nương nhà mình?
"Ta mới làm nóng người đã khiến một người nằm sấp rồi? Còn không chịu đòn bằng Phỉ ca nhi và Quân ca nhi đâu, thật chán." Người trong xe ngựa có chút mất hứng.
Khương Phỉ triệt để sụp đổ, mẹ nó bình thường người và chúng ta đều không dùng công phu thật nha.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, tiểu cô cô coi như thiên tư trác tuyệt, tốc độ tiến bộ này cũng quá nhanh đi, có còn để cho bọn họ những người chăm chỉ khổ luyện từ nhỏ này con đường sống hay không?
Lâm Tịch tạm thời còn chưa muốn để cho Diêu Văn Trạm biết thân thủ của nàng, thế là tiếp tục yểm hộ trên xe ngựa, chỉ ra tay với những người tới gần xe ngựa muốn bắt nàng.
Chưa tới một giờ, hơn mười tên Phượng vệ đã bị thu thập sạch sẽ.
Nghe được tiếng đánh nhau dần dần ngừng lại ở bên kia, biết Phượng vệ đã đắc thủ, Diêu Văn Trạm hài lòng nghĩ đến, không hổ là Phượng vệ của Hoàng hậu nương nương, người nhà họ Khương thì thế nào? Mãnh hổ khó địch đàn sói.
Diêu Văn Trạm vui mừng phấn chấn xông ra cứu mỹ nhân, vừa mới chạy tới liền bị một khối gạch màu xanh đánh lén thành công, "Phịch phịch" một tiếng ngã xuống đất.
Xa phu Khương Phỉ và "Nha hoàn" Khương Lục Lang chạy tới..
Diêu Văn Trạm bị đánh thức bởi một cơn ớn lạnh, chỉ thấy một nha hoàn lạnh băng đang dùng nước lạnh tạt vào mặt hắn.
Diêu Văn Trạm giận dữ, một tiếng "Tiện tỳ, làm càn" vô luận như thế nào cũng nói không ra miệng.
Sau đó hắn kinh sợ phát hiện, chính mình chẳng những không thể nói chuyện, cũng không thể động đậy, đây là bị người ta phong bế huyệt đạo rồi.
Diêu Văn Trạm rốt cuộc hoảng sợ.
Chỉ nghe nha hoàn dùng rất giọng điệu rất quái dị nói: "Ngươi nói, có phải hắn cùng một nhóm với những tên cướp kia không? Đến cướp tiểu thư nhà chúng ta?"
Diêu Văn Trạm muốn liều mạng lắc đầu, một đôi mắt loạn chuyển nhanh như chớp, chỉ muốn nói, ta không phải đến cướp tiểu thư nhà các ngươi, ta muốn cứu nàng.
Xa phu gật đầu: "Có lẽ là vậy, nếu không tại sao hắn lại xuất hiện một mình tại nơi dã ngoại hoang vu này, lại xuất hiện vào đúng lúc này?"
Nha hoàn: "Tiểu thư nói, không cho phép tùy tiện giết người, nên xử lý người này như thế nào?"
Xa phu: "Người này cũng không cùng chúng ta động thủ, chúng ta không có lý do giết hắn."
Trong lòng Diêu Văn Trạm nói thầm, tên phu xe này thật sự là người tốt, quay về bản vương nhất định sẽ thưởng cho hắn.
"Nhưng hắn cũng không phải người tốt, chắc chắn là tên dâm tặc, muốn cướp tiểu thư chúng ta." Nha hoàn dường như không muốn buông tha hắn.
Xa phu: "Vậy theo ý ngươi?" Nha hoàn hào hứng lấy ra môt thanh dao găm: "Ta khắc chữ trên trán hắn, để người khác đều biết hắn là tên dâm tặc."
Hai mắt Diêu Văn Trạm phẫn nộ trừng nha hoàn, sao nàng ta dám chứ!
Mình đường đường là Hoàng tử, nếu quả thật bị người ta khắc chữ trên trán, chẳng những là sỉ nhục của hoàng gia, sau này làm sao hắn còn có thể leo lên vị trí cửu ngũ chí tôn kia?
Trên trán đau nhói một trận, có chất lỏng ấm áp cuồn cuộn chảy xuống, hai tay Diêu Văn Trạm đều đang run rẩy, hắn thề, nhất định phải đem nha đầu đáng chết này chém thành ngàn mảnh!
Xa phu: "Ngươi thật không có trí tưởng tượng, cứ trực tiếp viết hai chữ "Người xấu" như vậy."
"Vốn dĩ ta định viết "Dâm tặc" nhưng nét chữ quá nhiều khắc không tốt." Nha hoàn đột nhiên lấy tay nâng trán: "Có lẽ chúng ta đã oan uổng người tốt, ngươi xem, rõ ràng người này ăn mặc không giống mười người kia!"
Diêu Văn Trạm sắp khóc.
Ngươi mẹ nó mới nhìn ra sao? Mau chóng thả gia ra ngoài, thưởng hai ngươi mười gậy cũng không lấy tính mạng ngươi.
Xa phu: "Vậy làm sao bây giờ, ngươi cũng đã khắc chữ trên đầu người ta, hiện giờ lại vu oan người ta, để xem tiểu thư phạt ngươi như thế nào!"
Nha hoàn quỷ dị cười một tiếng: "Còn có thể cứu chữa.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...