Lâm Tịch cảm thấy, lúc này thiên hạ vẫn còn phân tranh, Diêu Thái Sư cũng chưa thật sự thống nhất đất nước, lúc này long ỷ dưới mông ông ta vẫn chia năm xẻ bảy như cũ, bây giờ khởi binh tạo phản là thời cơ tốt nhất, coi như không thể lật đổ sự thống trị của Sở Nguyên Đế trong một lần, ít nhất cũng có thể chia cắt vương thổ, dựa vào sự cưng chiều của Khương gia đối với nàng, làm Hoàng hậu chơi đùa hẳn là không thành vấn đề.
Kỳ thật Lâm Tịch càng muốn làm Hoàng đế hơn, như thế nàng có thể lấy được tín ngưỡng và công đức các loại gì đó.
Tại sao người ủy thác cứ hết lần này tới lần khác nhất định phải làm Hoàng hậu.
Ai, lý tưởng tươi mát thoát tục như thế, ngoại trừ làm theo nàng còn có thể như thế nào đây?
Chẳng qua Khương gia đối với cục cưng bảo bối này cũng thật sự là cưng chiều đến tận xương tủy, nghe ý tứ Diêm thị, vì có thể bảo vệ Khương San an toàn, cả nhà từ quan rồi chạy trốn đều không tính là chuyện gì.
So với những văn nhân đầy mình cong cong quẹo queo, xưa nay không biết thứ gọi là thẳng thắn, người nhà họ Khương toàn là vũ phu này mới đáng yêu làm sao!
Đáng tiếc Khương San lớn lên ở kinh thành, thuở nhỏ trong mắt đều là những công tử, tiểu thư thế gia, mặc dù cũng rất thích người nhà của mình, nhưng ở sâu trong nội tâm lại hâm mộ loại phong thái văn nhân cao quý thanh lịch, nhã nhặn tuấn tú, phong lưu nho nhã kia, bản thân mình cũng cố gắng bắt chước những quý nữ cười không lộ răng, cử chỉ thướt tha dịu dàng đó.
Cho nên người Khương gia ai cũng võ nghệ cao cường, ngoại trừ một mình Khương San.
Trong khuê phòng Khương San là các loại cầm kỳ thư họa, học đòi văn vẻ, nhưng thứ mà các thế hệ Khương gia truyền lại chính là những vật như ba mươi sáu đường quyền và nội công tâm pháp Khương thị, làm võ lâm cao thủ dễ dàng, làm danh môn quý nữ đối với Khương gia mà nói thì có chút khó khăn.
Người nhà họ Khương cũng nhìn ra thứ Khương San yêu thích, thế là rộng rãi mời danh sư Tây Tịch, nhưng người nhà họ Khương đã sớm nổi tiếng bên ngoài, các quý nữ trong kinh thành chỉ có e ngại mà không tôn kính Khương San lẫn Khương gia sau lưng nàng, thậm chí còn xem thường, chỉ là một đám giặc cỏ giang hồ đã chuyển chính thức mà thôi.
Cho nên Khương San chỉ có vài người bạn bất đắc dĩ quen biết hời hợt, không hề có một người bạn thân tri kỉ nào.
Đây cũng là ngọn nguồn bi kịch của nàng, bởi vì yêu thích và ngưỡng mộ những phong thái thế gia mà Khương gia không có được, bị Diêu Văn Trạm dụ dỗ đến xoay quanh, xâm chiếm từng bước một.
Khương gia quân bị đánh tan một lần nữa sắp xếp theo quân chính quy của triều đình, ám bộ cũng được định dưới danh nghĩa Thái tử lúc ấy, trên thực tế là nằm trong tay Diêu Văn Trạm, cuối cùng ngay cả nàng cũng thành tồn tại kiềm chế Khương gia, khiến Khương gia sợ ném chuột vỡ bình, cuối cùng khiến Khương gia hủy diệt.
Kỳ thật chúng sinh không phải là không như thế? Luôn hi vọng xa vời mong mỏi những thứ mình không có.
Người nghèo thích gả hào môn, người xấu thích tìm soái ca mỹ nữ, người lùn hết lần này tới lần khác muốn tìm người cao hơn chính mình rất nhiều, trong cuộc sống chỗ nào cũng có.
Thật ra, nói một cách dễ hiểu, chính là muốn thông qua loại tương phản này để chứng minh thành công của mình, che giấu tự ti của chính mình mà thôi.
Không sai, nhìn tiểu tiên nữ Khương gia phong quang vô hạn, kỳ thật nội tâm rất tự ti.
Cho nên mới ngốc nghếch đối với Diêu Văn Trạm muốn gì cứ lấy, không đề phòng chút nào.
Ăn no ngủ đủ, Lâm Tịch mang theo bốn đại nha đầu chạy tới kho binh khí muốn tìm một vũ khí thích hợp cho bản thân dùng, coi như có một đám ca ca tẩu tử chất tử thân thủ lợi hại bảo vệ nàng, cũng không đảm bảo được an toàn suốt 24h đi.
Lão hổ còn có lúc ngủ gật đấy, Lâm Tịch xưa nay sẽ không đem an nguy của mình ký thác vào trên thân người khác.
Lúc Khương Phỉ nghe thấy tin tức tiểu cô cô chạy tới kho binh khí vào sáng sớm, trông thấy Lâm Tịch đang vung một cây chùy như một người say.
Hình ảnh này quá đẹp, đẹp đến mức Khương Phỉ hãi hùng khiếp vía, vội vàng chạy tới cướp đi, đừng đánh không được cái gì mà đập trúng chính mình khiến toàn thân đều là động nha!
Việc đầu tiên gia gia trở về chắc chắn là muốn gặp tiểu cô cô, mất sợi tóc nào bọn họ đều sẽ rất thê thảm.
Khi nghe Lâm Tịch nói muốn tìm vũ khí phòng thân, lập tức liền đen mặt.
"Vũ khí phòng thân của người chính là chúng ta, có chúng ta ở đây, ai dám động đến người?"
Khương Phỉ mười bảy tuổi, có lông mày dài, đường nét sâu và rõ ràng, cả người nhìn khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn, cao hơn một mét tám, dáng người cao ngất, tuyệt đối có thể gánh vác gương mặt đại diện của Khương gia.
Giờ phút này đang nhíu mày, trợn mắt nhìn Lâm Tịch, lại có một phen đặc biệt anh tuấn phong tình.
"Lúc các ngươi cạnh ta, tự nhiên sẽ bảo vệ ta, vấn đề là nếu các ngươi không ở bên cạnh ta thì sao? Chẳng phải ta đang nghĩ biện pháp tự vệ sao?"
Lâm Tịch lại nhìn trúng một chiếc rìu oai vệ, chưa kịp cầm lên lại bị cướp đi.
"Những thứ này đều không cần, chỉ cần ra khỏi nhà, lúc nào ta cũng sẽ ở bên cạnh người!" Khương Phỉ thấy tiểu cô cô chọn vũ khí, đột nhiên có xúc động muốn cào tường.
"Nếu ta đi nhà xí ngươi cũng đi theo?"
Khương Phỉ lập tức nghẹn họng.
"Nam nữ không ăn chung, lúc ăn cơm ngươi cũng đi theo?"
Nói rất hay rất có đạo lý, ta lại không phản bác được.
Khương Phỉ suy nghĩ, nói với Lâm Tịch: "Nơi này không có thứ người có thể sử dụng được, ta đi tìm cho người thử xem."
Không lay chuyển được cháu của mình, Lâm Tịch bị vứt ra khỏi kho binh khí, chẳng qua trên tay vẫn chưa từ bỏ ý định túm một cây roi mềm mới bằng lòng ra ngoài.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, trên diễn võ trường liền có thêm một bóng dáng xinh đẹp, vung roi mềm như rắn, hoặc quất hoặc quấn, hoặc quét hoặc vung mạnh, trong thời gian dài, thế mà cũng keng keng rung động, uy phũ sinh phong.
Khương lão gia tử nhìn thấy không khỏi cảm thán: "Quả nhiên là huyết mạch của ta, trời sinh chính là tập võ, không tệ, không tệ!"
Buổi tối đến giờ lên đèn, Lâm Tịch đang buồn ngủ cùng Tố Vũ và Tố Lan trò chuyện câu được câu không, nghe thấy Tố Tâm kêu một tiếng "Ngũ gia" ở bên ngoài, biết là Khương Phỉ đến đây.
Hẳn là đến đưa vũ khí phòng thân cho mình, từ ngày ra khỏi kho binh khí liền không thấy bóng dáng tiểu tử này.
Quả nhiên, chỉ thấy Khương Phỉ lấy ra hai thứ giống như cây trâm, ở giữa phủ hai cái vòng tròn, Lâm Tịch nhìn thấy có hơi giống châm bạc Nga Mi đã được cải tiến.
"Ta nhờ bá phụ kia làm cho người, song trâm, cải tiến từ châm bạc Nga Mi.
Trên đời chỉ có một đôi này."
Cầm trong tay rất nặng, hẳn là tinh luyện chế tạo rồi độ thêm một tầng vàng, nhìn không khác trang sức bằng vàng là mấy, chẳng qua có hơi khác với châm bạc Nga Mi là có thể ngụy trang, cho nên chỉ hở một đầu, đầu còn lại thì khảm một viên trân châu nhỏ như hạt sen, nhìn ngắn gọn đoan trang, cắm trên búi tóc cũng không gây rối mắt.
Lâm Tịch nhận lấy, tò mò dùng tay vuốt ve, Khương Phỉ vội vàng ngăn lại: "Ở phía trên ta bôi một chút thuốc mê, cũng đừng làm bị thương, nếu không người đột nhiên ngất đi cũng không phải đùa."
Lâm Tịch liếc mắt nhìn Khương Phỉ, nhìn dáng vẻ phong quang tễ nguyệt* giống con cháu thế gia, kỳ thật, trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa.
*Gió trong, trăng tỏ.
Ý trong câu là người có tâm địa thẳng thắn.
Khương Phỉ mặt không đổi sắc: "Chỉ là sẽ choáng váng một hồi, ta là người tốt, cũng không có bôi độc."
Người tốt Khương Phỉ tiện tay lấy ra hai cây châm bạc đưa cho nàng: "Cái này cũng mang ở trên người, ngộ nhỡ người không dùng được song trâm, vậy thì dùng cái này.
Cũng đã ngâm trong nước thuốc rồi, lúc người cầm nó phải cẩn thận, dược tính trên thứ này còn mạnh hơn song trâm, đánh ngã Đại bá cũng không thành vấn đề."
Lâm Tịch cười híp mắt, có hai vũ khí lợi hại này, coi như hiện tại nàng không có một chút công lực nào, tự vệ, là đủ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...