Đối với vấn đề này Lâm Tịch nhìn rất thoáng, coi như gặp trúng khách hàng không phân rõ phải trái, có một hệ thống biết dựa vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi cho nhân viên dưới trướng của mình, còn có một đồng bạn bao che khuyết điểm, cô không sợ!
Lâm Tịch bảo A Lê tiếp tục lấy điểm thuộc tính thêm vào vũ lực, hai người chạy tới boong tàu hóng gió biển.
Lâm Tịch nhìn thấy mình chẳng những đạt được một kỹ năng Tử Chú thuật, còn thêm một chút may mắn, con hàng A Lê kia nói, may mắn rất quan trọng, kỳ thật trị số may mắn của Lâm Tịch đã cao hơn một chút so với người bình thường.
"Có phải điểm may mắn của tôi là Xích Mặc A Vu cho?" Lâm Tịch hỏi.
"Không phải, là Trùng Vương cho cô.
Nó rất thích cô."
A Lê nói tiếp: "Thật ra lần này thu hoạch lớn nhất chính là tư chất, tăng thêm 2 điểm đấy!"
"Cái này là ai đưa cho tôi? Vẫn là Trùng Vương?"
"Nó không có năng lực cho cô 3 điểm trị số như vậy.
Đây là quà tặng của mặt trăng!"
Lâm Tịch hiểu rõ, là ánh trăng màu tím cô hấp thu trong khu rừng nhỏ vào đêm trăng tròn.
Từ đầu đến cuối A Lê vẫn có chút rầu rĩ không vui, Lâm Tịch cảm thấy tính tình cô ấy đúng là trẻ con, hơn nữa loại cảm giác bối cảnh A Lê chắc chắn không tầm thường lại xông lên đầu.
Vừa gia nhập xã khu, mặc kệ là La xã đạo hay là A Lê đều đã từng nói, khu vực quản lý của xã khu rất rộng, gần như vô tận.
Mà các loại nhân viên làm việc trong xã khu càng đếm không hết.
Sau khi làm vài lần nhiệm vụ, Lâm Tịch cũng dần dần cảm giác được, xã khu này là một hệ thống rất hoàn thiện và nó có một bộ tiêu chuẩn và nguyên tắc riêng.
Mà A Lê lại có thể khiến xã khu thay đổi đánh giá cho nhiệm vụ của mình, đây tuyệt đối là chuyện không bình thường.
Coi như Lâm Tịch chưa từng tiếp xúc với nhiều thứ trong phương diện này, tự mình phân tích cũng có thể ra được kết luận này đấy.
Nếu như nhân viên đã nhiều như vậy, đoán chừng xã đạo cũng không phải là tồn tại hiếm có gì, chắc chắn số lượng cũng không ít, bọn họ vẫn chưa có sức nặng đến trình độ này, như vậy thân phận A Lê cũng rất đáng được nghiền ngẫm rồi.
Chẳng qua Lâm Tịch nghĩ đến, mỗi người đều có bí mật không muốn để người khác biết, bọn họ còn chưa đạt tới tình trạng có thể thẳng thắn với đối phương đâu.
Đi tới đâu hay tới đó vậy.
Dù sao A Lê không nói, Lâm Tịch không hỏi, trước mắt quan hệ giữa bọn họ chỉ là đồng bạn hợp tác mà thôi.
Lâm Tịch cảm thấy sự hợp tác giữa cô và A Lê càng ngày càng tốt hơn, A Lê thỉnh thoảng có chút không đáng tin cậy, thời khắc mấu chốt chưa bao giờ để cho cô thất vọng.
Thậm chí còn chủ động tranh thủ cho cô, mặc kệ cô ấy có mục đích khác hay không, ít nhất chính mình nên cảm kích.
Nghĩ đến đây, Lâm Tịch nhìn một chút huyền tinh ít đến thảm thương của mình, dù sao cũng mua không nổi cái gì, dứt khoát xa xỉ một lần, gọi một chút thức ăn bên ngoài đi.
A Lê vừa khẩu thị tâm phi mắng cô không biết cách sống, sớm muộn cũng nghèo chết, vừa không chút khách khí gọi rất nhiều thứ ăn.
Lần này Lâm Tịch hiếm khi không có mở miệng châm chọc, nếu muốn mời người ta, vậy thì nên mời khiến chủ và khách đều vui vẻ.
Đấu miệng thắng cũng không được ban thưởng huyền tinh, còn không bằng tranh thủ thời gian ăn nhiều một chút.
Lâm Tịch nhớ đến thanh dao găm khát máu trong nhiệm vụ Lang Vương lần trước, thật sự rất muốn có một vũ khí thuận tay.
Có đao trong tay, ta có thiên hạ.
Tay có vũ khí lòng không hoảng hốt, một cây đao lớn giết tứ phương.
Một ngày nào đó có đao trong tay, giết hết kẻ phụ lòng trong thiên hạ.
Vũ khí loại vật này, có cần hay không là một chuyện, có được hay không là một chuyện khác! Nhưng mà trước mắt ngay cả chuôi đao cô cũng mua không nổi.
Tiền tiền tiền!
Đến khi nào lão tử mới có thể phát tài?
A Lê ăn no bụng đến mức ợ một cái: "Cô nha vẫn nên tranh thủ làm..
Ợ..
Làm nhiệm vụ đi.
Nhiệm vụ đều có giờ kết thúc, nhiệm vụ đều có nhà bằng vàng, nhiệm vụ đều có những anh chàng đẹp trai, tranh thủ thăng cấp, gần đây tôi có chút hãi hùng khiếp vía."
Lâm Tịch: "Mẹ nó, có thể đừng bật chế độ miệng quạ đen được hay không? Lão tử chuẩn bị tiến vào nhiệm vụ."
"Được được, cả thế giới đều thích cô, tất cả trai đẹp đều muốn lấy cô, muốn cái gì có cái đó, cũng có thể chứ." A Lê vừa lẩm bẩm vừa uốn éo cái mông đưa Lâm Tịch vào thông đạo truyện tống.
Sau khi Lâm Tịch tiếp thu xong cốt truyện, phát hiện thật đúng là bị cái miệng quạ đen của A Lê nói trúng rồi.
Người ủy thác tên là Khương San.
Sống tại một nơi tên là Nam Lăng quốc.
Khương San có một người phụ thân là lục lâm hào kiệt, trên cơ bản cấp bậc tương đương với võ lâm minh chủ.
Là người có tính tình sảng khoái trượng nghĩa, thê tử cũng môn đăng hộ đối là nữ nhi võ lâm thế gia.
Tình cảm đôi phu thê này vô cùng tốt, không có việc gì thì trừ bạo giúp kẻ yếu, thực sự quá rảnh rỗi thì ở nhà sinh con.
Người trong võ lâm nha, thân thể vô cùng tốt, ăn vào thấy ngon, không lo ăn mặc, vậy thì sinh thôi!
Khương Tự Minh thật lòng thích bà nương* của mình, vì vậy muốn có một khuê nữ giống như thế, mỗi ngày nâng trong lòng bàn tay dỗ dành.
*vợ
Kết quả thai thứ nhất, nhi tử! Tên là gì? Tùy tiện nha, cứ gọi Đại Lang đi, nhũ danh là Chiêu Muội.
Thế là sau này Khương Đại Lang một mặt râu quai nón vô cùng uy vũ chẳng những có một cái tên không đáng tin, mà còn có một cái nhũ danh cực kỳ không đáng tin cậy.
Thai thứ hai, nhi tử!
Khương Nhị Lang ra đời, Khương Tự Minh rất có kiên nhẫn, tiếp tục Chiêu Muội, thế là nhũ danh là Tái Chiêu.
Khương Tam Lang, nhũ danh Tái Chiêu.
Khương Tứ Lang, nhũ danh Hoàn Chiêu.
Khương Ngũ Lang, nhũ danh Liên Chiêu.
Đợi đến khi Khương Lục Lang ra đời, Khương Tự Minh đã chuẩn bị chúc mừng đại thọ sáu mươi sáu tuổi vào năm sau.
Ai!
Khương Tự Minh thở dài một tiếng, xong con bê, đã tới tuổi này đoán chừng cũng không sinh được nữa, đời này không sinh được khuê nữ rồi, thế là sống không còn gì luyến tiếc lấy nhũ danh cho Khương Lục Lang -- Tuyệt Chiêu.
Nhưng chuyện trên thế giới này chính là kỳ diệu như vậy, ngươi càng là ngóng trông càng không có, chờ đến khi ngươi hoàn toàn tuyệt vọng, đột nhiên muốn gì được đó!
Cháu trai cũng đã làm cha, Khương mẫu thế mà trai già sinh châu, sinh cho Khương gia nữ nhi duy nhất!
Có ngoài ý muốn không?
Vui vẻ hay không?
Tất nhiên vui vẻ!
Khương Tự Minh mừng rỡ suýt nữa thở không nổi.
Đứa bé này chẳng những để cho ông ta tâm tưởng sự thành có được một nữ nhi bảo bối, còn thuận tiện chứng minh một phen bảo đao Khương Tự Minh chưa già, sáu mươi sáu tuổi vẫn long tinh hổ mãnh như cũ, vì thế đã chắc chắn nữ nhi duy nhất này là cục cưng bảo bối tại Khương gia!
Vội vàng tìm người có hiểu biết, cuối cùng dựa vào canh giờ và ngày sinh lấy cho một cái tên -- Khương San.
Bởi vì có trước đại thọ sáu mươi sáu tuổi của Khương Tự Minh, dứt khoát đặt nhũ danh là Lục Lục, lại bởi vì là đứa bé thứ bảy, Khương gia lại rất yêu quý nàng, nên khi đứa bé thứ bảy này còn trong tã lót, cũng đã cực kỳ nổi tiếng trên giang hồ, được mọi người gọi là "Thất tiên nữ Khương gia."
Khương gia này cũng kỳ quái, nhi tử lấy thê tử sinh con, tất cả cũng chỉ sinh nhi tử.
Thế là bé gái duy nhất này càng quý giá.
Khương Tự Minh phái thị nữ bên người tới, Khương mẫu phái vú nuôi tới, tiểu nha hoàn, Đại ca Nhị ca Tam ca..
Đại chất tử Nhị chất tử..
Bảy cô tám dì..
Mỗi người đưa một người cộng lại cũng hơn 20 người, mỗi ngày đi theo, đi vệ sinh cũng trùng trùng điệp điệp giống như Hoàng đế đi tuần.
Quả thực còn trâu bò hơn Công chúa.
Làm sao mà biết được?
Hoàng đế tự mình nói đấy.
Lúc còn trẻ Khương Tự Minh đã cứu một đại quan nhất phẩm vào thời đó -- Diêu Quảng Diêu Thái Sư.
Hai người mới quen đã thân, một người là mệnh quan triều đình thế mà nhất định phải kết bái cùng một tên giang hồ lỗ mãng.
Phải nói cổ nhân cũng kỳ lạ, động một chút lại muốn kết bái, hơn nữa một khi kết bái liền muốn làm thông gia, cảm thấy giống như lấy tương lai của con cái ra làm trò đùa, một lời không hợp liền đính hôn.
Khương Tự Minh cũng sẽ không nghĩ tới, lần kết bái định thân này của ông ta, tươi sống hố chết nữ nhi bảo bối của mình!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...