Lâm Tịch vừa nghe trong lòng hơi động, Mễ Hương Đề này có cái mũi rất linh, cô luôn sợ mình loay hoay với những thảo dược Trung y và mấy thứ khác khiến trên người có hương vị, nên đã vọt vào tắm và thay quần áo tại phòng chính mình thuê rồi mới trở về, không ngờ cô ta thế mà còn có thể ngửi được.
Đang muốn nói gần đây thân thể mình không quá dễ chịu, chạy tới tiệm thuốc Trung y xem bệnh, kết quả đã thấy Mễ Hương Đề tiếp tục hít hít cái mũi, đi thẳng tới trước giường chiếu Lục Na mới dừng lại.
Hương Đề lại ngửi 2 lần, đột nhiên lấy tay che mũi, trong miệng mơ hồ không rõ nói: "Có phải dưới giường Lục Na có chuột chết hay không? Tại sao lại có mùi vị hư thối?"
Hóa ra hương vị không phải trên người mình, Lâm Tịch thở dài một hơi sau đó lại có chút kỳ quái, nơi này là khu dân cư mới, vừa vào ở vẫn chưa tới 3 năm, tại sao có thể có chuột ở tầng 5?
Mễ Hương Đề vừa che mũi vừa giống như chạy trốn vọt ra ngoài, trước khi đi còn lẩm bẩm gì mà cái mũi quá linh cũng không phải chuyện tốt, tối nay còn có bữa tiệc đấy, hiện tại một chút khẩu vị cũng không có blabla.
Nói thật, từ khi Lâm Tịch tiếp nhận nhiệm vụ này hầu như vẫn luôn sử dụng tinh thần lực cảm giác tất cả mọi thứ quanh mình, thật sự cô chưa từng dùng ngũ thức, dù sao đây là nhiệm vụ thần quái, không nghe nói ai có thể thông qua cái mũi ngửi được tà ma chi vật, cũng là mình quá ỷ lại tinh thần lực, vậy mà bỏ qua tác dụng của ngũ giác.
Lâm Tịch cảm thấy khả năng chuột chết không quá lớn, hẳn là mùi đồ ăn ôi thiu.
Nhưng dưới giường cô và Lục Na trống rỗng, nhìn một cái không sót gì, thứ gì cũng không có!
Lâm Tịch triển khai toàn bộ ngũ thức, quả nhiên cũng ngửi được một mùi lạ nhàn nhạt.
Cô truy tìm hương vị mãi cho đến khi thấy đệm chăn được Lục Na xếp ngay ngắn.
Trong lòng Lâm Tịch nổi lên nghi ngờ.
Mùi này tuyệt đối không phải là mùi cơ thể người, mà hôm qua Lục Na còn sử dụng đệm chăn càng không có khả năng sẽ có đồ gì hư thối xuất hiện, như vậy, đây rốt cuộc là mùi gì chứ?
Lâm Tịch ghi nhớ dáng vẻ Lục Na xếp đệm chăn, nhẹ nhàng lật đệm chăn cô ta ra, bên trong quả nhiên rỗng tuếch, nhưng mà hương vị cũng càng khó ngửi, lại thật sự có mùi vị giống như đồ vật bị hư thối kia, sau khi đệm chăn được lật ra, đập vào mặt Lâm Tịch.
Lâm Tịch lập tức cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
Dựa theo bộ dáng đệm chăn lúc trước xếp lại 1 lần nữa, Lâm Tịch vội vàng chạy ra bên ngoài, hít thở hai luồng không khí mới mẻ, cảm giác buồn bực trong lòng mới tốt hơn một chút.
Lâm Tịch phỏng đoán càng lật chăn mền ra hương vị càng dày đặc, chỉ có một khả năng chính là mùi của người ngủ trong chăn nhiễm lên chăn, thời gian lâu dài, mới có thể như vậy.
Nhưng mà trong trí nhớ Lục Na cũng không có thối? Hơn nữa cô tiến vào nhiệm vụ đã hơn 1 tháng, xem như không triển khai ngũ thức cũng hẳn là có thể ngửi được mùi lớn như thế! Lâm Tịch càng nghĩ càng hoang mang, trong lòng hoài nghi càng lớn, chẳng lẽ là Lục Na?
Như vậy vấn đề tới, từ nhỏ Lục Na và Lê Tiểu Huân lớn lên tại một cái thôn, bình thường tình cảm cũng không tệ, tại thành phố S, hai cô gái đến từ nông thôn cũng coi như sống nương tựa lẫn nhau, ngày bình thường Lê Tiểu Huân vẫn rất quan tâm Lục Na, hai người cũng không có mâu thuẫn gì, tại sao cô ta muốn hại Lê Tiểu Huân chứ? Cô ta hại Lê Tiểu Huân như thế nào?
Cũng không thể.
.
Dùng mùi thối xông chết Lê Tiểu Huân nha?
Áp chế cảm xúc trong lòng, Lâm Tịch về đến phòng, không biết là bởi vì triển khai toàn bộ ngũ thức hay là bởi vì ảnh hưởng trong lòng, luôn cảm thấy trong phòng thực sự thối đến mức khiến cho người ta khó mà chịu đựng, nhưng mà ngày thường cô rất ít ra khỏi phòng, Lâm Tịch đành phải đóng ngũ thức, cô gắng xem nhẹ cái mùi kia, co lại trong chăn vừa tu tập hai mươi Đoạn Cẩm vừa tưởng tượng những hình ảnh mỹ lệ vô song kia: Ta có một căn nhà, mặt hướng biển cả, xuân về hoa nở, tuyệt đối không thối, tuyệt đối không thối.
.
Bởi vì trong lòng có hoài nghi, Lâm Tịch cũng phá lệ tỉnh táo, gần như là lúc Lục Na và A Đóa tiến vào hành lang cô đã hơi có cảm giác, thu công pháp, Lâm Tịch nhắm mắt lại ngủ.
Lục Na nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, có thể là trông thấy Lâm Tịch đã ngủ, lại nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại.
Lâm Tịch có thể cảm giác được, mặc dù Lục Na đang ra vẻ nhẹ nhàng thay áo ngủ, nhưng vẫn luôn hữu ý vô ý quan sát chính mình.
Lâm Tịch cố gắng hô hấp bằng phẳng, thấy thế nào cũng là dáng vẻ đã chìm vào giấc ngủ.
Thấy Lê Tiểu Huân không có bất kỳ dị thường gì, Lục Na đi đến trước mặt cô, một chút thanh âm cũng không có phát ra, như u linh cúi đầu xuống, chăm chú nhìn mặt cô, tựa hồ muốn tìm ra một đóa hoa trên mặt cô.
Thậm chí Lâm Tịch có thể cảm giác được ánh mắt như châm của Lục Na, đâm đến mức da mình cũng có chút đau.
Tất nhiên đây nhất định là chuyện không thể nào, ba cô gái ở cùng đều là người thường.
Sẽ có loại ảo giác này, chỉ bởi vì ánh mắt nhìn chăm chú của Lục Na thật sự quá mức chuyên chú.
Lại qua chừng 5 phút, lâu đến mức Lâm Tịch cũng sắp không chịu nổi, rốt cuộc Lục Na nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đi ra ngoài.
Tiếng đóng cửa lại nhẹ nhàng vang lên, Lâm Tịch thở dài một hơi, suýt chút nữa không giả bộ được để lộ rồi.
Hiện tại Lâm Tịch đã có thể xác định, coi như Lục Na không phải thủ phạm, chắc chắn cũng cùng thủ phạm có quan hệ.
Cuối cùng cũng tìm được một chút dấu vết để lại, tâm tình Lâm Tịch lập tức chuyển biến tốt đẹp.
Nói cũng kỳ quái, Lục Na ra khỏi phòng này, sau đó Lâm Tịch đột nhiên phát hiện dường như cỗ mùi lạ khiến người ta chán ghét kia không có? Không đúng, không phải không có, mà trở nên nhạt hơn.
Đoạn thời gian trước tâm tư của cô hầu như đều đặt trên người Mễ Hương Đề, kết quả không ngờ lại là khứu giác khác hẳn với người thường của Mễ Hương Đề khiến cô đi ra từ trong ngõ cụt.
Bởi vì cho tới bây giờ A Lê đều nói rất chuẩn xác, cô quá mức ỷ lại tinh thần lực của mình, thế mà không để ý đến Lục Na ở ngay bên cạnh.
Vấn đề kia vẫn như cũ quanh quẩn trong lòng, tại sao Lục Na muốn hại Lê Tiểu Huân?
Lê Tiểu Huân không xinh đẹp cũng chẳng khinh người, không có tài hoa xuất chúng, là một cẩu độc thân, không tồn tại chuyện tình gì mà cô bé lọ lem và Hoàng tử khiến Lục Na ghen ghét, gia đình càng giống Lục Na đang giãy dụa trên con đường nghèo khó, cũng sẽ không lắm mồm nhanh miệng nói cái gì không dễ nghe đắc tội Lục Na, hai nhà đều là gia đình nông dân bình thường, cũng không tồn tại ân oán từ thời tổ tiên gì đó, Lâm Tịch tìm tất cả những tình tiết máu chó trong trí nhớ, cũng không tìm được một lý do có thể khiến cho thuyền nhỏ hữu nghị của bọn họ lật đến mức nhất định phải giết chết đối phương.
Được rồi, mình đã tìm được mục tiêu, hơn nữa vài ngày sau chắc hẳn thám tử tư bên kia sẽ có tin tức truyền đến, Lâm Tịch nhắm mắt lại, yên lặng niệm Ngưng Tâm Quyết.
Nghĩ lại vẫn phải tranh thủ tu tập hai mươi Đoạn Cẩm và Nguyệt chi thôi thể thuật, cái gì cũng không bằng chính mình cường đại, chỉ có bản thân mới có thể làm chỗ dựa cho mình trên thế giới này!
Ánh sáng trong phòng mờ đi, là Lục Na tắt đèn, mang theo mùi hương thơm ngát sau khi tắm chui vào ổ chăn.
Lâm Tịch lập tức mở rộng ngũ thức và tinh thần lực quét sang, Lục Na loay hoay phát ra tiếng sột soạt trong chăn, mặc dù cô ta đã cố gắng giảm bớt phạm vi cử động đến mức nhỏ nhất, nhưng Lâm Tịch vẫn có thể cảm ứng rõ ràng Lục Na đang lấy một cái dây chuyền hoặc là một cái tương tự bùa hộ mệnh treo ở trên cổ mình, sau đó lại nhẹ nhàng bôi gì đó ở trên người, một lát sau cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn một chút Lâm Tịch bên này, sau đó, yên tâm ngủ thật say.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...