Thành thật mà nói, Lâm Tịch rất muốn trực tiếp chiếm lĩnh mảnh ốc đảo này hoặc là cùng sư tử phân đất mà trị, không xâm phạm lẫn nhau.
Như vậy hẳn là dễ dàng hơn chút.
Căn cứ vào những thứ trên bản đồ, xuyên qua ốc đảo sẽ là một vùng đất ngập nước rộng lớn, qua khỏi vùng đất ngập nước còn phải xuyên qua một chỗ tràn đầy băng tuyết, mới có thể đến được nơi được xưng là thế ngoại đào nguyên trên bản đồ.
Đây là con đường an toàn nhất.
Vòng qua ốc đảo tránh khỏi đám sư tử cũng được, như thế sẽ trực tiếp tiến vào vùng đất đầy băng tuyết kia, bên trong có vô số khe hở, hồ đóng băng, sẽ có khối băng lăn xuống từ trên núi, bão và tuyết lở càng là chuyện xảy ra thường ngày, sơ ý một chút sẽ toàn quân bị diệt.
Hơn nữa nguyên nhân mấu chốt nhất là, đi từ nơi đó, không, có, bản, đồ!
Lâm Tịch có một loại ảo giác, cấu tạo địa chất và địa hình như vậy hoàn toàn không hợp logic có được không? Dường như những địa hình này bị người ta ghép lại ngẫu nhiên giống như xếp đống gỗ, đồng thời còn không phải ép người chấp hành đi đối mặt đám sư tử khủng bố kia sao.
Lâm Tịch cảm thấy bố trí khung cảnh chết tiệt này là thiết kế riêng để làm khó người chấp hành.
Có rất nhiều động thực vật sinh sôi trên mảnh ốc đảo này, thật ra đàn sói đặt chân ở đây cũng không tệ, làm gì nhất định bỏ gần cầu xa chứ.
Nhưng Lâm Tịch cảm thấy nếu cô quả thật dẫn dắt đàn sói cắm rễ ở chỗ này, với tính tình của những người ủy thác và hệ thống, rất có thể sẽ phán định nhiệm vụ của cô thất bại.
Cô nhớ rõ trong nhiệm vụ của An Tử Hàm kia, chẳng qua là không cẩn thận trêu chọc một tên Tông Tuần không rõ ràng, nhiệm vụ đã bị hạ một cấp.
Nói thật, Lâm Tịch thật sự không hề chơi trò mập mờ với anh ta nha!
Được rồi, người ủy thác lớn nhất, dù sao người ta cũng dâng ra linh hồn quý giá.
Cho nên, đừng nói là đến vùng đất phía bắc kia, coi như người ủy thác muốn đến mặt trăng, Lâm Tịch cũng phải nghĩ cách tạo ra một con tàu Apollo đi lên.
Được rồi, thế giới lớn như vậy, đều là cô khoác lác.
Nếu làm sao cũng trốn không thoát trận chiến này, biết người biết ta là điều rất quan trọng.
Màn đêm buông xuống, Lâm Tịch một đường lén lút cẩn thận, tới gần chỗ đàn sư tử buông ra tinh thần lực, cảm nhận số lượng đàn sư tử.
Hẳn là hơn sáu mươi con, số lượng khổng lồ như thế cũng ngất ngây, Lâm Tịch gần như là rũ đầu trở về.
Ba mươi con đã là đàn sư tử lớn nhất, kết quả nơi này lại có hơn sáu mươi con, cũng khó trách Lang Vương cũng không muốn dừng chân ở chỗ này.
Hiện tại là đàn sói lớn nhất vs đàn sư tử cực lớn.
Mặc dù đàn sói luyện tập thôi thể thuật, dù sao thời gian cũng ngắn ngủi, vô luận là trọng lượng hay là lực công kích, đàn sói đều ở thế yếu.
Mà bàn về quần thể tác chiến, sư tử không thua đàn sói chút nào.
Đàn sói lại trải qua lặn lội đường xa, số lượng không chiếm ưu thế hay là chiến đấu trên sân khách, phần thắng thực sự không lớn.
Cho nên mới nói, nếu như đổi bất kỳ con sói nào tới dẫn dắt đội ngũ này mạnh mẽ chiến đấu cùng sư tử, bi kịch chính là kết cục duy nhất.
Lâm Tịch suy nghĩ, hai mươi bình thuốc cũng lấy ra.
Vẻ mặt sói đen Thụ sống không còn gì luyến tiếc, Vương của bọn chúng lại bắt đầu làm ảo thuật.
Tất cả thuốc đều được chia thành hai phần.
Lấy hai mươi viên sinh mệnh cao cấp phân cho hai mươi con sói có thể chất yếu nhược trong tộc đàn, lại lấy hai mươi bình thuốc thể lực cao cấp phân cho hai mươi con sói có sức chiến đấu mạnh mẽ, chẳng hạn như Ngao, dạng chiến đấu chủ lực này, phân phối như thế, có thể đảm bảo số lượng sống sót của đàn sói ở mức độ lớn nhất.
Đúng là phung phí của trời!
Không có cách nào khác, Lâm Tịch suy đoán cuối cùng chính mình mang theo một hoặc là hai ba con sói đến mục đích, chắc hẳn cũng sẽ bị phán định thất bại.
Ngoại trừ cái chết thì không có gì nghiêm trọng, Lâm Tịch chỉ có thể an ủi mình như vậy, so với mạng nhỏ của mình, tất cả đều là đậu xanh rau má.
Nhưng mà ngẫm lại những đồ tốt mình mang về từ Tinh Tế, tất cả đều đút cho sói, cuối cùng chính mình náo loạn bận rộn vô ích.
Thật sự là vừa góp nhặt vừa tích lũy, gặp phải đàn sói liền phá sản.
Lâm Tịch khóc không ra nước mắt, chỉ có thể mắng A Lê con hàng này nhận loại nhiệm vụ rách nát gì!
Lâm Tịch có lý do tin tưởng, coi như trước mặt bày ra một đống phân, chỉ cần Vân xã đạo giả vờ dáng vẻ muốn ăn cơm, với bệnh trung nhị thời kì cuối của A Lê, cô ấy cũng sẽ giành ăn trước.
Hiện tại Lâm Tịch chỉ muốn bóp dẹp A Lê, sau đó đập bang bang thành bánh nướng trên sàn nhà, tên trứng thối này!
Bây giờ trong ba lô của cô, chỉ còn một đống lương khô.
Hiện tại Lâm Tịch rất hối hận, đây là thứ vô dụng nhất, lúc trước đổi là vì cho mình ăn, ai có thể nghĩ tới cô vậy mà lại biến thành một con sói chứ!
Nếu thực sự không ăn, thứ này cũng có thể phát huy được tác dụng.
Dù sao cũng không có ai quy định sói không được ăn chay.
Ăn xong bướu lạc đà lại bổ sung sản phẩm thể năng công nghệ cao, sau hai ngày nghỉ ngơi và hồi phục, cả đàn sói đều đạt tới trạng thái đỉnh cao trước nay chưa từng có.
Đêm đó, Lâm Tịch bắt đầu bố trí nhiệm vụ.
Lấy Ngao cầm đầu bốn tổ song song thúc đẩy, gióng trống khua chiêng dẫn đám sư tử xuất động.
Nhiệm vụ của bọn nó là bảo vệ tốt chính mình, hấp dẫn tốt địch nhân, động tĩnh càng lớn càng tốt.
Dưới tình huống bình thường, tốc độ sư tử tương đương sói.
Chỉ là trải qua thôi thể thuật và thuốc tăng lên, vô luận sức chịu đựng hay là tốc độ đàn sói đều mạnh hơn một chút so với đàn sư tử, không cầu đả thương địch thủ, vấn đề tự vệ cũng không quá lớn.
Mà Lâm Tịch thì mang mấy con sói trưởng thành lá gan tương đối lớn trực tiếp xông vào ổ sư tử..
Ách..
Đi trộm sư tử con.
Để người ta dụ dỗ cha mẹ ra ngoài, sau đó chạy tới trong nhà trộm bé con người ta.
Vương người sa đọa.
Nhưng mà người ta rất thích..
Sở dĩ Lâm Tịch muốn dẫn những con sói gan lớn, là bởi vì cơ bản ra ngoài đi săn đều là sư tử cái, sư tử đực rất ít đi ra ngoài, trừ khi là lãnh địa của bọn nó bị uy hiếp nghiêm trọng.
Rất nhiều người đều cảm thấy, sư tử đực là chúa ăn cơm mềm nổi tiếng nhất trong tự nhiên, thật ra cũng không đúng.
Linh cẩu được xưng là "Kẻ vô lại thối tha trong rừng rậm" có can đảm giành thức ăn trong miệng sư tử cái, nhưng lại lập tức bỏ chạy khi nghe thấy sư tử đực gầm một tiếng.
Mà "Lão Đại trên thảo nguyên" trên cơ bản là chỉ những con sư tử đực không thường đi săn mồi kia, đây không phải là nói nhảm sao? Sư tử cái được gọi là "Nhất tỷ trên thảo nguyên."
Nghe nói, tiếng gầm tràn ngập uy hiếp xa nhất của sư tử đực có thể truyền ra hơn 20 km.
Ngoại trừ những tên to lớn như voi và lão hổ, những loài còn lại không khỏi nghe tiếng mà chạy.
Võ lâm công pháp > có thể bắt nguồn từ đây.
Đến lúc đó, khó khăn mò tới ổ sư tử, sư tử đực thấy sói hoang rống một tiếng, đàn sói chạy trốn, chỉ còn lại một mình Lâm Tịch đối mặt sư tử đực và một đám sư tử con.
Lâm Tịch: Giơ móng vuốt lên, đám các ngươi đã bị một mình ta bao vây.
Quá xấu hổ!
Cho nên phải cố gắng chọn những con sói không bị dọa nằm xuống bởi Sư Tử Hống mang theo.
Đám sư tử cái đã bị Ngao bọn chúng dốc hết toàn lực hấp dẫn, sư tử đực hai vuốt khó địch đàn sói, chỉ cần bắt được sư tử con, hành động của bọn họ sẽ có phần thắng rất lớn.
Lâm Tịch điều động tinh thần lực hạ lệnh: Xuất phát!
Những con sói ở bên ngoài phạm vi đàn sư tử cảm giác được, giống như những con cá linh hoạt lặng yên không một tiếng động trượt vào trong lùm cây, không gây ra bất kỳ gợn sóng nào.
Mà vốn nên nên cùng đàn sói hành động, sói đen Thụ lại đơn độc chạy trở về, Lâm Tịch kinh ngạc nhìn nó.
Hóa ra, sói đen Thụ mãnh liệt yêu cầu được hành động cùng Lâm Tịch.
Biết là sói đen Thụ sợ cô xảy ra nguy hiểm, Lâm Tịch gật đầu ngầm cho phép, Thụ vui mừng lộn một vòng tại chỗ, chổng vó giống như lũ sói con, miệng rộng cười toe toét phát ra tiếng thở dốc "A~a~."
Rađa Vương trợn mắt nhìn Thụ khờ khạo dễ thương một chút, quay đầu cẩn thận chú ý động tĩnh đàn sư tử.
Đợi đến khi phát hiện số lượng lớn sư tử đang lao về phía đàn sói, Lâm Tịch đã ra lệnh xuất phát với những con sói do mình dẫn dắt, có thể không phí một binh một tốt đạt được mục đích của mình hay không, mấu chốt ở chỗ này!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...