Lâm Tịch nhìn thoáng qua Dịch Dương: "Kéo hai ngày bệnh không phải là vì cuối tháng có thể về nhà nghỉ ngơi? Chẳng qua có một số người, không thể quay về nhà."
"Đáng đời." Dịch Dương đứng dậy, cảm thấy toàn thân dường như đang tan thành từng mảnh: "Minh Nguyệt, sao cậu có thể lợi hại như vậy? Tớ cũng phải hoài nghi cậu có phải là Liễu Hải Long cải trang hay không."
Lâm Tịch mở cửa đi ra ngoài, quay đầu cười một tiếng: "Chỉ cần cậu chăm chỉ luyện tập, cậu sẽ lợi hại hơn tớ, tin tớ đi."
"Thật sao?" Dịch Dương vừa nghe, ánh mắt sáng lên, rực rỡ như sao..
Vào cuối tháng ở cổng trường Thịnh Duệ, đó là một cuộc triển lãm xe hơi sang trọng.
Ngươi có thể nghĩ đến, các bản xe giới hạn do những nhân tài kiệt xuất sở hữu mà ngươi biết, chắc chắn có thể tìm thấy ở đây.
Quy tắc của Thịnh Duệ là phụ huynh không được phép đến trường học, vì vậy chỉ có những người lái xe khiêm tốn đang đứng chờ chủ của mình ở cổng trường.
Lâm Tịch rất dễ dàng tìm được bác Tần.
Ông lão đã hơn năm mươi tuổi, dáng người tương đối thấp bé, nhìn không có khí thế giống như lái xe nhà người khác, nhưng Lâm Tịch lại biết, bác Tần cũng không phải là người bình thường.
Ông ta là một người lính lái xe ở Thục Trung đã hơn mười năm, sở dĩ có thể lâu như vậy hoàn toàn nhờ vào kỹ thuật lái xe điêu luyện của mình.
Hơn nữa đừng nhìn ông ta là một người thấp bé, có thể đánh một bộ quân thể quyền đến mức xuất thần nhập hóa, tuyệt đối lợi hại hơn một số người có đai đen Taekwondo.
Chính vì vậy, mới được ba Tần đặc biệt phái tới phụ trách đưa đón Lâm Tịch vào mỗi tháng.
Lâm Tịch cười với bác Tần một tiếng, nhỏ giọng nói hai câu, trên mặt bác Tần hiện lên một tia kinh ngạc, Lâm Tịch lại nói hai câu gì đó, bác Tần chần chờ rồi gật đầu một cái.
Sau đó Lâm Tịch lên xe, bác Tần thuần thục quay đầu xe nhanh chóng rời đi.
Dịch Dương thấy Lâm Tịch lên xe, thản nhiên đi ra từ cổng trường học, người tài xế béo toát mồ hôi trên trán đang chờ anh ta, bộ dáng rất lo lắng.
Sắc mặt Dịch Dương không khác gì mọi khi.
Tài xế béo lái xe đi không xa, lập tức gặp một chiếc xe bị hỏng, bên trong bước xuống một cô gái xinh đẹp giống như Công chúa, muốn đi nhờ xe, tài xế béo không hề nghĩ ngợi đã muốn từ chối, Dịch Dương lạnh giọng phân phó: "Để cô ấy lên xe."
Thịt mỡ trên mặt tài xế béo run lên, muốn chạy vòng qua không để ý tới cô gái kia, Dịch Dương đè xuống tay lái một phen, giọng nói lạnh lùng phun ra từ giữa hai hàm răng: "Ông bị điếc à? Tôi nói để cô ấy lên xe!"
Tài xế béo nhìn thoáng qua thiếu niên bình thường vẫn hay kiệm lời, trong lòng thầm nghĩ: Vốn không muốn làm hại thêm mạng người, đây chính là do hai đứa oắt con này tự tìm.
Lập tức không do dự nữa, mở cửa xe ra, để cô gái lên xe.
Chờ đến khi xe khởi động lần nữa, lái xe lặng lẽ mở ra một cái bình nhỏ vẫn luôn mang theo bên người, dường như có một nụ cười toe toét trên gương mặt béo của ông ta.
Xe rẽ trái lượn phải đi xuyên qua núi, Dịch Dương bỗng nhiên cảm thấy có hơi không đúng: "Ông lái xe đi đâu vậy? Đây không phải là đường về nhà!"
Thông qua kính chiếu hậu, tài xế béo đã nhìn thấy hai mắt cô gái nhắm nghiền nghiêng ngã trên ghế, oắt con Dịch gia luôn luôn âm trầm cũng ráng chống đỡ hai mắt, ông ta khóa kỹ cửa xe, cười dữ tợn nói: "Oắt con, ông nói cho mày biết, quả thật đây không phải là đường về nhà mày, đây mẹ nó là đường về với ông bà! Vận khí thằng nhóc nhà mày không tệ, trên đường đến Hoàng Tuyền còn có gái đẹp đi cùng, nhìn không ra mày là người có diễm phúc."
Lúc này Dịch Dương mới phát hiện ra tay chân của mình dường như cũng không thể cử động, cuối cùng anh ta chỉ dùng chút sức lực của mình đá mạnh vào cửa xe hai lần, trong miệng yếu ớt kêu lên "Cứu mạng" rồi mềm oặt cũng nằm xuống.
Tài xế béo lại lái về phía trước một đoạn, nhìn thấy cách đây không xa có một tòa nhà lẻ loi trơ trọi đứng thẳng giống như nhà máy bị bỏ hoang, cuối cùng trong lòng ông ta buông lỏng ra, nhìn hai người bất tỉnh nhân sự, khóa kỹ cửa xe, hăng hái bừng bừng đi về phía nhà máy kia! Chỉ cần thiếu gia nhà họ Tiêu xác nhận đúng là người đó, năm mươi vạn coi như đã hoàn toàn vào tay ông ta.
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.
Đừng trách ông ta không nể tình, cả đời sống chết làm việc vì Dịch gia, ông ta được cái gì?
Chờ đến một khắc tử vong buông xuống kia, tài xế béo vô cùng hối hận và hiểu rằng, hóa ra thật sự có người vì tiền mà chết!
Đẩy cửa sắt ra, một tiếng "Kẽo kẹt" vang lên, tài xế béo nhìn thấy người chờ ở bên trong.
Cúi đầu khom lưng đi qua: "Tiêu thiếu gia, người đã ở trên xe, tôi đã dùng thuốc mê dựa theo yêu cầu của cậu."
"Ừm, làm không tệ" Tiêu Triệt khen ngợi mỉm cười ra hiệu hai người áo đen bên người: "Đi đi, làm xinh đẹp một chút, tôi không muốn gặp lại khuôn mặt khiến người ta chán ghét kia vào ngày tựu trường."
Hai người lĩnh mệnh mà đi, tài xế béo xoa xoa tay, mặt mũi tràn đầy nịnh nọt theo ở phía sau.
Tiêu Triệt đột nhiên nhìn về phía ông ta: "Tại sao ông còn chưa đi?"
Trên mặt tài xế béo lộ ra vẻ kinh ngạc, trong chốc lát cố kiềm xuống, vẫn cười theo như cũ: "Tiêu thiếu gia thật sự là..
Quý nhân hay quên chuyện, cậu còn thiếu hai mươi lăm vạn chưa đưa cho tôi đấy."
"Ồ!" Giọng Tiêu Triệt kéo dài: "Ông không nói tôi cũng thật sự quên mất." Tay anh ta duỗi vào trong ngực, lấy ra một khẩu súng ngắn mang theo ống giảm thanh.
Mặt tài xế lập tức không còn chút máu, hai đầu gối quỳ xuống đất: "Tiêu thiếu gia, tha mạng! Hai mươi lăm vạn đó tôi..
Tôi từ bỏ, tôi đi ngay, tôi cút ngay bây giờ, tuyệt đối sẽ không lại.."
"Muộn rồi!"
Chỉ nghe hai tiếng "Phốc phốc" truyền đến, hai mắt tài xế béo trợn lên, phịch một tiếng ngã xuống đất.
Tiêu Triệt lạnh lùng nói: "Người quá tham lam không tốt, hai mươi lăm vạn không chỉ mua mạng Dịch Dương, cũng bao gồm mạng của ông.
Dù sao, trên thế giới này, chỉ có người chết mới không đi nói lung tung."
"Mạng của tôi nào có không đáng tiền như vậy?" Nghe được giọng nói này, Tiêu Triệt giật mình, súng trong tay nhắm ngay nơi phát ra tiếng, nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, không đợi anh ta bóp cò, cổ tay của anh ta đã bị thứ gì đó nặng nề đập trúng, tiếng "Răng rắc" kèm theo cơn đau kịch liệt, súng "Bịch" rơi trên mặt đất, mà Dịch Dương vốn đã chết lại bay lên đá một cước đưa nó bay ra xa, nơi đó, đang có một thân ảnh xinh đẹp chậm rãi đi tới.
Mắt Tiêu Triệt mở thật to, anh ta gần như cho rằng mình đau đến mức sinh ra ảo giác, Tần Minh Nguyệt! Tại sao cô lại ở chỗ này?
Chỉ thấy Tần Minh Nguyệt không nhanh không chậm đi đến bên cạnh anh ta, cúi người nhặt lên ám khí vừa rồi tập kích cổ tay mình, hóa ra là chiếc ổ khóa cực lớn làm bằng đồng dùng để cửa nhà xưởng, trong mắt Tiêu Triệt tràn ngập kinh ngạc, chiếc khóa đồng này nặng gần năm, sáu cân, vậy mà cô gái này có thể ném xa như thế, lại đập trúng cổ tay mình chính xác như vậy!
Giờ phút này Tiêu Triệt hậu tri hậu giác nhớ tới lần xung đột ở câu lạc bộ võ thuật đó, chẳng lẽ bọn họ thật sự đi luyện tập võ thuật sao? Trong nháy mắt anh ta mặt xám như tro, một tay ôm lấy cổ tay bị gãy của mình, anh ta vừa lui lại vừa nói: "Tần Minh Nguyệt, hôm nay đều là hiểu lầm, thật đấy, tôi..
Á!"
Tiêu Triệt trơ mắt nhìn Tần Minh Nguyệt nâng chiếc khóa lớn kia bằng một tay, dùng tư thế tiêu chuẩn ném quả tạ quăng về phía mình, vô cùng nhanh chóng ném trúng đầu gối phải của anh ta lần nữa.
Trên mặt Tần Minh Nguyệt vẫn mỉm cười như hoa, nhưng giờ khắc này ở trong mắt Tiêu Triệt, cô quả thật là ma quỷ đến từ Địa Ngục!
"Cô không có thể giết tôi, giết tôi cô cũng sẽ ngồi tù!" Tiêu Triệt kéo cái chân bị gãy, phí công vô ích bò trên mặt đất, Lâm Tịch lại nhặt chiếc khóa lớn kia lên.
Tiêu Triệt tru lên như tiếng heo bị giết, cho tới bây giờ anh ta cũng không biết, có một ngày vậy mà mình lại e sợ một chiếc khóa bằng đồng bình thường như thế!
"Tôi đếm mấy chục tiếng, cậu nói không ra chuyện tôi muốn biết, vậy thì đi làm bạn với tên mập chết bầm kia đi!" Giọng nói Tần Minh Nguyệt thanh thúy uyển chuyển, lại khiến cho Tiêu Triệt giống như rơi vào hầm băng!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...