Quả nhiên, từ lúc Triển Vân Linh xuất hiện, đã vài ngày Tư Minh Hạo không đến chỗ cô xoát mặt.
Lâm Tịch không muốn biết bọn họ quen biết nhau như thế nào, dù sao đại thần cốt truyện cũng rất mạnh, hai kẻ đê tiện này kiểu gì cũng sẽ sáp vào nhau.
Nhưng điều khiến Lâm Tịch cảm thấy kỳ quái chính là, bình thường mà nói, nữ chính vừa xuất hiện, chẳng phải tất cả nữ phụ ác độc sẽ xông lên giống như ruồi nhìn thấy phân hay sao, làm đủ mọi cách để cung cấp cơ hội cho nam chính nữ chính phát triển tình cảm? Như vậy hiện tại tình huống Tiền Dao Dao fan cuồng của Tư Minh Hạo đang nhẹ nhàng hỏi han ân cần Triển Vân Linh là như thế nào? Hoàn toàn không theo cốt truyện nha.
"Công chúa nhỏ Tần gia tới rồi!" Tiền Dao Dao nhìn thấy Lâm Tịch cách đó không xa, ngoài cười nhưng trong không cười cất cao giọng nói.
Lâm Tịch âm thầm buồn cười, thật đúng là fan cuồng, người ta cũng đã có niềm vui mới, vậy mà Tiền Dao Dao còn hỗ trợ mật báo.
"Cho tới bây giờ tôi cũng không biết, từ lúc nào cô còn kiêm nhiệm chức Thái giám?" Sự kiện cái tát lần trước khiến tất cả mọi người biết lý do vì sao hai người này thủy hỏa bất dung, lời nói của Tần Minh Nguyệt thật sự chua ngoa, nhưng ngẫm lại tiếng la bén nhọn vừa rồi của Tiền Dao Dao, cũng không giống như tiếng âm dương quái khí của những Thái giám trong kịch cung đấu.
Tiền Dao Dao đang chuẩn bị mắng Lâm Tịch gì đó thì bị Triển Vân Linh bên cạnh kéo lại, lặng lẽ nói câu gì bên tai cô ta, Tiền Dao Dao thuận theo ngồi xuống, liếc Lâm Tịch một cái: "Tôi không so đo với loại người đáng ghét như cô."
"Có rất nhiều người ghét tôi, cô tính là cái thá gì!" Lâm Tịch mỉm cười.
Tiền Dao Dao độ nhiên đứng lên, bên cạnh Triển Vân Linh lại trước cô ta một bước, dịu dàng cười với Lâm Tịch một tiếng: "Tần tiểu thư, không nên tức giận, Dao Dao chỉ là đùa với cô một chút."
"Cô lại là cọng hành nào vậy? Tôi đang nói chuyện với Tiền Dao Dao, mắc mớ gì tới cô?" Lâm Tịch cũng không cảm kích, mặc dù trong cốt truyện người này không làm gì, nhưng mà nếu như nói cô ta hoàn toàn không biết quan hệ giữa Tần Minh Nguyệt và Tư Minh Hạo, đây tuyệt đối là lừa gạt ma quỷ! Không hề do dự cướp bạn trai người ta, sau đó giả mù sa mưa nói một câu thật xin lỗi coi như xong việc? Huống hồ dưới tình huống đó, nói xin lỗi Tần Minh Nguyệt, còn không biết xấu hổ muốn Tần Minh Nguyệt người ta chúc phúc các ngươi, đây là xin lỗi? Đâm dao vào tim người ta cũng gần như vậy.
"Con mẹ nó cô nói chuyện với người nào đấy! Tưởng rằng mình rất có mặt mũi sao?" Nam sinh đối diện rất giống Triển Vân Linh gào to một tiếng.
Triển Vân Linh cau mày, dậm chân hờn dỗi: "Vân Tiêu! Sao có thể nói với Tần tiểu thư như vậy!"
Sau đó cô ta xoay người lại, dịu dàng cười với Lâm Tịch một tiếng: "Vân Tiêu là em trai tớ, con người em tớ rất tốt chỉ có cái miệng hư hỏng một chút, tớ tự giới thiệu mình, tớ là Triển Vân Linh, tớ biết cậu là Tần Minh Nguyệt, rất hân hạnh được biết cậu."
Triển Vân Linh thân thiết đưa tay về phía Lâm Tịch.
"Ồ? Vậy cô vui mừng biết bao nhiêu nha?" Lâm Tịch ôm cánh tay trước ngực, dáng vẻ người sống chớ gần.
Thấy cô giống như con nhím xù lông, người nào nói chuyện liền đâm người đó, Tư Minh Hạo cũng không có cách nào lại giả vờ làm đà điểu, đứng lên đi đến bên người cô: "Minh Nguyệt, cậu đừng như vậy, bọn họ đều là bạn của tớ."
Mặc dù trên mặt Tư Minh Hạo mang theo nụ cười, nhưng tia không kiên nhẫn kia đã sắp không thể nào che giấu được.
Lâm Tịch cười: "Là bạn của cậu, có quan hệ gì với tớ?"
Vẫn cao ngạo như vậy, kiểu cao ngạo khiến người ta chán ghét!
Sắc mặt Tư Minh Hạo cũng khó coi, nhưng vẫn hết sức nhẫn nại, vươn tay ra kéo Lâm Tịch: "Nào, ngồi ở đây, tớ giới thiệu cho cậu một số bạn bè của tớ."
"Vẫn nên quên đi, tớ nhìn thấy một số người đáng ghét, sẽ ghê tởm đến mức ăn không vô." Lâm Tịch vừa nói, vừa tránh khỏi tay Tư Minh Hạo, trực tiếp đi đến cái bàn bên cạnh.
Tiền Dao Dao vỗ bàn một cái, phát ra một tiếng "Đùng," dường như cảm thấy khí thế vẫn không đủ như cũ, dứt khoát đứng lên, ngón tay chỉ vào Lâm Tịch: "Cô nói ai đáng ghét hả? Nói ai ghê tởm!"
Lâm Tịch không để ý đến cô ta, giống như căn bản không nghe thấy câu hỏi này, đi đến cái bàn bên cạnh ngồi xuống: "Dương Dương, hôm nay ăn gì?"
Trên mặt Dịch Dương không có biểu cảm gì, ngơ ngác nói: "Chẳng phải đưa lên sẽ biết sao."
Lâm Tịch cũng không tức giận, cô biết trước mặt người khác trên cơ bản anh ta đều mang vẻ mặt như thế.
Lần trước Tiền Dao Dao bị Lâm Tịch đánh, sau đó thật sự không dám tới gần cô, vì vậy hậm hực ngồi xuống, trong miệng lẩm bẩm: "Đã có bạn trai, còn câu tam đáp tứ."
Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng cực kỳ quỷ dị, vô cùng to rõ vô cùng du dương.
Trong một lúc đám người ở nhà ăn đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tư Minh Hạo.
Ban đầu Tiền Dao Dao nghĩ rằng âm thanh này phát ra từ mình, nhưng cô ta cũng không có xì hơi nha, thấy tất cả mọi người nhìn về phía Tư Minh Hạo, tưởng rằng là anh ta, vội vàng hóa giải xấu hổ: "Nào, tất cả mọi người gọi món ăn đi."
Cô ta cố ý đứng dậy đi lấy thực đơn sau đó kéo chiếc ghế phát ra tiếng "Cạch cạch" ra phía sau.
Tư Minh Hạo đen mặt, tâm trạng thật sự không tốt, chuyện lần trước tại nhà ăn cùng Tần Minh Nguyệt, là lịch sử đen tối cả đời này anh ta cũng không muốn nhắc lại, hiện tại hết lần này tới lần khác bị người ta coi như đã làm cả trăm lần, rõ ràng không phải là anh ta có được hay không?
Tiền Dao Dao lấy thực đơn qua, lại kéo chiếc ghế qua rồi ngồi xuống, đang muốn chọn thức ăn, kết quả âm thanh khiến người ta xấu hổ vang lên lần nữa, lần này rốt cuộc đám người bật cười, rất nhiều người đều không để ý đến hình tượng cười ha hả.
Lâm Tịch nhìn Dịch Dương một cái, nam sinh nhỏ mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn lại cô, thật giống như vấn đề này không liên quan gì tới anh ta.
Trên thực tế đó là một thứ đồ chơi có tên là "Đệm xì hơi" có thể lặp lại sử dụng, là Lâm Tịch cho Dịch Dương.
Đám người nhìn về phía Tư Minh Hạo lần nữa, bởi vì rõ ràng âm thanh phát ra từ bàn bọn họ.
Tư Minh Hạo xanh mặt, đột nhiên đứng dậy đi đến sau lưng Tiền Dao Dao: "Em đứng lên."
Mặc dù Tiền Dao Dao không hiểu anh ta có ý tứ gì, vẫn nghe lời đứng lên, Tư Minh Hạo tìm kiếm trên ghế cô ta đang ngồi, quả nhiên tìm được một thứ hơi mỏng và trong suốt, không nhìn kỹ chắc chắn sẽ không chú ý tới.
Tư Minh Hạo cố ý dùng tay nắm một chút trước đám người, quả nhiên, lại phát ra tiếng "Bụp bụp," hóa ra là thứ này giở trò quỷ, cho nên mỗi lần Tiền Dao Dao ngồi xuống đều vang lên.
Trên mặt Dịch Dương mang vẻ tiếc nuối, không có tí tinh thần nào, đã bị vạch trần.
Tiền Dao Dao hét lên với Lâm Tịch: "Tần Minh Nguyệt, có phải là cô hay không!"
Lâm Tịch cũng ăn cơm no rồi, náo nhiệt cũng thấy không sai biệt lắm, đứng dậy khẽ nhả ra hai chữ với Tiền Dao Dao: "Ngu ngốc." Sau đó nghênh ngang rời đi.
"Dao Dao, cậu đừng kích động, có lẽ là ai đùa giỡn với cậu đấy.
Chắc chắn sẽ không phải là Tần Minh Nguyệt, cậu tới trước cậu ấy, cậu ấy cũng không biết cậu sẽ ngồi ở chỗ nào." Triển Vân Linh dịu dàng nói.
Cho dù đã xác nhận trong sạch của mình, Tư Minh Hạo cũng không có tâm trạng tiếp tục ăn cơm, đám người thấy cảm xúc anh ta không tốt, cũng ăn lung tung mấy ngụm, liền rời khỏi nhà ăn.
Nhưng chuyện đệm xì hơi không có kết thúc, mấy ngày kế tiếp, trên ghế Tư Minh Hạo hoặc là Tiền Dao Dao động một tí lại bị dán thứ đồ vật buồn nôn kia, trong phòng học vang lên tiếng xì hơi ầm ầm, cùng học chung một lớp, sẽ không xảy ra chuyện cười ầm lên, nhưng tiếng ẩn nhẫn cười trộm luôn thỉnh thoảng vang lên.
Tư Minh Hạo cực kỳ bực bội, hai ngày gần đây anh ta và Tiền Dao Dao đều cẩn thận tìm kiếm trên ghế, trước khi chuẩn bị ngồi xuống nhìn xem có đệm xì hơi hay không, cảm thấy mất mặt chết rồi.
Sau đó, cách một ngày, trong phòng y tế tới hai bệnh nhân kỳ quái, một người hai tay dính trên ghế, một người mông dính trên ghế...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...