Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên


"Thật ra cũng không tính là Tư Chấn Nam làm ba bị thương, là một người bạn do ông ta mang đến, từ trước tới giờ chưa từng đánh golf, cho nên lúc vung gậy trực tiếp tuột tay, gậy golf đánh vào bắp chân ba."
Tần Chính giải thích: "Sức lực của người nọ cũng không tính là nhỏ, lúc ấy ba bị đánh đau đến mức phải ngồi dưới đất, đúng lúc còn có một bác sĩ rất am hiểu xoa bóp châm cứu đi cùng.."
Sau khi Tần Chính nói đến đây, sắc mặt cũng thay đổi, trong miệng lầm bầm: "Tại sao ba lại không nghĩ đến điểm này chứ, vì sao trong những người lão luyện đó lại có người chưa từng đánh golf trà trộn vào, Tư Chấn Nam luôn luôn là một người vô cùng tinh tế chu đáo, thật ra sẽ rất mất hứng, ông ta không nên phạm loại sai lầm cấp thấp này! Mà kỳ quái hơn là còn có một bác sĩ ở đó!"
Tần Chính càng nói sắc mặt càng khó nhìn, tốc độ nói cũng dần dần tăng lên, giống như cảnh sát đang phân tích tình tiết vụ án: "Càng trùng hợp chính là người bác sĩ đó còn mang theo châm bạc, lúc ấy liền xoa bóp châm cứu cho ba, sau đó thật sự không đau nữa, ba cũng không có để ở trong lòng."
"Ba ngày sau, trên cơ bản chân của ba không có chuyện gì, Tư Chấn Nam còn cố ý tìm ba đi bệnh viện cẩn thận kiểm tra một lần.." Tần Chính chắp tay, bàn tay dài trắng nõn hơi run: "Nếu như gọi điện thoại đến hỏi thăm một chút, cũng còn nói nghe được, không nên cùng ba đi bệnh viện kiểm tra, hình như là vì làm tiêu tan nghi ngờ của ba, làm quá mức cố ý."
"Hơn nữa, nơi nào trên thế giới có nhiều sự trùng hợp như vậy, vừa lúc có người mới ở đó, vậy mà vừa lúc đánh trúng chân ba, lại vừa lúc có bác sĩ, vẫn là một người bác sĩ đi đánh golf cũng không quên mang theo châm bạc bên người!" Lâm Tịch liên tiếp dùng ba từ "Vừa lúc" để nhấn mạnh chuyện kỳ quái này.
Ban đầu Ngải Mẫn còn hơi mơ hồ, nhưng càng nghe sắc mặt càng vặn vẹo, cuối cùng hai mắt gần như muốn phun lửa: "Tên khốn kiếp này! Nhất định là đang tính toán chúng ta, em đi tìm ông ta tính sổ!"
Lâm Tịch dùng tay ấn lão mẹ giống như một đầu tàu hỏa xuống ghế sa lon: "Mẹ, ngài đừng xúc động nha, bây giờ mẹ đi tìm Tư gia, nói chuyện gì? Nói rằng mười mấy năm trước làm bị thương bắp chân ba? Người ta đã đưa ba đi bệnh viện rồi, hơn nữa, chuyện cũng đã qua vài chục năm, hiện tại đi nói cái gì cũng không có ý nghĩa."
Ngải Mẫn ủ rũ ngồi xuống, giống như mới nhớ ra chuyện gì đó, hỏi Lâm Tịch: "Minh Nguyệt, con còn chưa nói bọn họ ám toán ba con như thế nào!"
Lâm Tịch làm bộ có hơi ngượng ngùng, lắp ba lắp bắp nói: "Chính là..


Tên bác sĩ thất đức kia động tay chân trên người ba, để ba..

Cái đó..

Ừm.."
Ngải Mẫn không khỏi căng thẳng: "Người một nhà, gì mà cái này cái nọ, con cứ nói nha!"
Lâm Tịch thầm than, hóa ra tính tình Tần Minh Nguyệt, phần lớn đều di truyền từ Ngải Mẫn.
"Có phải là để cho ba vĩnh viễn không có cách nào lại có con?" Tần Chính rất bình tĩnh hỏi, hơn nữa mặc dù là câu hỏi, giọng điệu chắc chắn đó ai cũng có thể nghe ra được.
Không hổ là người đắm chìm trong biển kinh doanh nhiều năm, nếu như không phải người có lòng nghe lời nói vô tâm, thì Tần Chính còn rất nhạy bén.

Xem ra, kế hoạch này của Tư gia, tuyệt đối không phải bắt đầu từ lúc Tần Minh Nguyệt nhập học, mà từ khi Tần Minh Nguyệt sinh ra cũng đã bắt đầu, nước ấm nấu ếch xanh, thẩm thấu từng chút một, để cho người ta khó lòng phòng bị.
Rắn cỏ đường kẽ màu xám, ẩn núp ngàn dặm*, vô lợi dậy sớm, cuối cùng cũng có kết quả.
*những điều tượng hình để lại manh mối và dấu hiệu mờ nhạt.
Thực lực và thế lực sau lưng Tần gia thật sự khiến người ta thèm nhỏ dãi, nhưng đồng thời bọn họ lại rất kiêng kị thế lực ẩn sau lưng Tần gia, sau đó đến đời này Tần gia chỉ có một đứa con gái duy nhất là Tần Minh Nguyệt khiến Tư gia nuôi tham vọng.
Cưới được Tần Minh Nguyệt, chẳng khác nào có được toàn bộ Tần gia, làm gì lại đi phí tinh lực làm một chuyện đả thương địch thủ 1000 tự tổn hại 800!
Trong mắt Tần Chính lóe lên hung tợn, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, ông ấy dùng giọng điệu cưng chiều giống như người không việc gì hỏi Lâm Tịch: "Minh Nguyệt, trong trường học, có nam sinh nào theo đuổi con hay không!"
Quả nhiên đều là lão hồ ly!
"Có nha, cực kì trùng hợp, người đó cũng họ Tư đấy!" Hai mắt Lâm Tịch sáng ngời, rực rỡ như sao: "Anh ấy thật là lợi hại, con thích gì ghét cái gì anh ấy đều biết tất cả, ba, con cảm thấy ngay cả ba và mẹ cũng không hiểu con bằng anh ấy đâu."
Lâm Tịch cười ngọt ngào lại dán một cái nhãn thuốc cho Tư Minh Hạo.

Ngải Mẫn vừa nghe đã nóng nảy: "Đứa nhỏ ngốc, con cũng không thể mắc lừa, tên đó đã biết những sở thích của con, cũng đã tính trước từ sớm!"
Tần Chính vuốt tóc Ngải Mẫn, mỉm cười nói: "Mẫn Mẫn, có thể Minh Nguyệt nhà chúng ta thông minh hơn em rất nhiều, con bé này đã nhìn ra từ lâu, hiện tại đang cảnh báo chúng ta đấy! Em xem, hôm qua em còn trách anh đưa con bé đến Thịnh Duệ, nếu như không phải đến Thịnh Duệ, con bé có thể trưởng thành nhanh như vậy?"
Lâm Tịch: Không đưa đến Thịnh Duệ, con gái của ngươi có thể bị người ta hại chết?
Chẳng qua, nghĩ đến người thừa kế nào mà chẳng phải lớn lên trong mưa bom bão đạn? Tất nhiên, cũng có rất nhiều người ngã xuống dưới mưa bom bão đạn, trở thành vật hi sinh hoặc là đá kê chân cho người khác tranh đấu.
Chẳng hạn như Tần Minh Nguyệt trong cốt truyện.
Lúc này Lâm Tịch suy nghĩ, xem như lúc trước Tần Minh Nguyệt không đến Thịnh Duệ, Tư gia vẫn sẽ dùng mọi thủ đoạn đưa Tư Minh Hạo đến bên cạnh cô ấy như cũ.

Tất nhiên, có lẽ sẽ không có Triển Vân Linh, nhưng với tính tình Tư Minh Hạo, chắc chắn cũng sẽ có Trương Vân Linh, Lưu Vân Linh, đủ loại Vân Linh trong tương lai, mà Tần Minh Nguyệt, với thân phận người thừa kế duy nhất của Tần gia, đã định trước số phận bị hy sinh của mình!
Tất cả mọi tội lỗi trên thế gian này, không có gì khác ngoài lòng tham mà thôi!
Có người tham tiền, có người tham quyền, có người ham mê sắc dục, có người tham rượu, lòng tham có đôi khi là động lực, thúc đẩy vòng xoay lịch sử không ngừng tiến tới, nhưng mà có nhiều lúc, đó là sự hủy diệt!
Ngải Mẫn là người nóng tính, thấy hai cha con này ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trên mặt đều mang nụ cười quỷ dị, vươn tay ra đẩy Tần Chính: "Đừng cười, người ta cũng đã tính toán đến cửa nhà chúng ta, hai người còn có thời gian rảnh rỗi mà cười!" Sau khi nói xong lời này, lại dùng giọng nói cực nhỏ lầm bầm: "Em đã nói mà, cố gắng thế nào cũng không có! Còn muốn sinh cho Minh Nguyệt một đứa em trai giúp con bé gánh vác một chút, kết quả.."
Tần Chính trấn an vợ, nghiêng đầu thử thách hỏi Lâm Tịch: "Minh Nguyệt, hiện tại nếu như con là ba, nên làm cái gì?"

Lâm Tịch nhoẻn miệng cười: "Sở dĩ Tư gia muốn làm như thế, là bởi vì Tần thị và Tư gia đều giống nhau, cái mâm quá lớn, vô luận ai muốn nuốt mất ai, đều sẽ thương cân động cốt.

Mà dưới điều kiện tiên quyết vô cớ xuất binh, sẽ khiến các thế gia khác liên hợp với nhau tấn công, đến lúc đó rất có thể sẽ mất nhiều hơn được.

Hơn nữa, con rết trăm chân chết còn giãy giụa, nếu như một khi quỷ kế không thành công khiến chúng ta liều chết phản công, rất có thể sẽ đưa bản thân mình cũng góp vào.

Mặc dù một chi của ông nội Ba làm chính trị không tham dự vào những chuyện này của giới kinh doanh, nhưng một nét bút không viết được hai chữ Tần, cho nên bắt đầu ra tay từ phía con, không đánh mà thắng mới là thượng sách."
Một phen phân tích này của Lâm Tịch, có lý có cứ, ánh mắt Tần Chính lóe sáng giống như sao, dường như nhìn thấy bảo vật rất quý giá, chăm chú nhìn Lâm Tịch: "Con còn chưa có nói mình nên làm gì bây giờ?"
"Tư gia đã phí nhiều tâm tư trên người con như vậy, sao có thể để bọn họ thất vọng? Dĩ nhiên là trở về yêu đương với Tư Minh Hạo rồi!" Lâm Tịch cười hì hì nói, giống như đây không phải là chung thân đại sự của mình.
Ngải Mẫn biết con gái bảo bối nhà mình không có ngu ngốc như vậy, biết rõ có hố lửa còn muốn nhảy, cũng nhẫn nại tính tình hỏi: "Vậy con còn có hậu chiêu gì?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui