Thịnh Duệ gần như có thể nói là nơi tập hợp con cái của những gia đình giàu nhất cả nước, chẳng mấy chốc cũng đã bắt đầu kéo bè kết phái, tốp năm tốp ba.
Ngày thường Tần Minh Nguyệt cao ngạo không có nhóm, cũng không có bạn bè thân thiết nào.
Một thân một mình tìm một chỗ hai người ngồi cạnh cửa sổ, phụ vụ đã sớm đến giúp đỡ chọn món ăn, xem đi, trường học quý tộc không giống với trường cô đã học, chẳng những có phục vụ, mà còn có menu gồm các loại món ăn khác nhau, Nhật, Hàn, bữa ăn kiểu Tây, tóm lại nếu không có yêu thích đặc biệt cũng có thể tìm thấy khẩu vị khiến mình hài lòng ở chỗ này.
Chẳng qua chưa đợi được món ăn lên, Lâm Tịch đã cảm thấy một bóng râm bao phủ xuống, ngẩng đầu nhìn thấy một khuôn mặt với nụ cười tỏa nắng: "Tớ có thể ngồi ở chỗ này không? Bạn học Tần Minh Nguyệt."
Thật đúng là con mẹ nó âm hồn không tan!
"Không thể.
Tôi thích dùng cơm một mình." Cả khuôn mặt Lâm Tịch tràn đầy kiêu căng.
Tư Minh Hạo có hơi buồn bực, đại soái ca Tư gia như anh ta luôn luôn thuận lợi mọi việc, tại sao đến chỗ Tần Minh Nguyệt này lại liên tục vấp phải trắc trở chứ? Nhìn khuôn mặt với nụ cười rực rỡ kia, Tư Minh Hạo cỡ nào hi vọng nụ cười tươi đẹp đó là của riêng mình, anh ta không cam lòng rời đi, cố gắng duy trì nụ cười để làm cho mình không giống một kẻ bám đuôi: "Minh Nguyệt, cậu xem, tớ cũng đã tới đây, nhiều bạn học nhìn thấy như thế, cậu như vậy sẽ khiến tớ rất khó xử, thật ra hai nhà chúng ta cũng coi như là thế giao nha, ba mình là Tư Chấn Nam.." Lâm Tịch cắt ngang anh ta: "Ngồi đi."
Sao đây sao đây?
Tư Minh Hạo thao thao bất tuyệt còn chưa có nói xong, cô dường như đã bị mình thuyết phục tùy tiện để cho mình ngồi xuống, điều này khiến Tư Minh Hạo có cảm giác đánh một quyền vào trên bông.
Tuy rằng nói là ngồi xuống, Tư Minh Hạo cũng không biết tại sao luôn cảm thấy có hơi không đúng.
Quả nhiên, mông anh ta còn chưa kịp ngồi vững vàng, bên kia Tần Minh Nguyệt đã thản nhiên đứng lên, đi đến một chỗ ngồi khác, vẫn chỗ ngồi của hai người, nhưng đối diện đã ngồi một nam sinh nhỏ gầy tái nhợt.
Trong nháy mắt, Tư Minh Hạo cảm thấy sắc mặt của mình còn tái nhợt hơn so với nam sinh kia, bởi vì Tần Minh Nguyệt mang vẻ mặt mỉm cười lặp lại lời mình vừa nói với nam sinh: "Vị bạn học này, tớ có thể ngồi ở chỗ này không?"
Vẻ mặt nam sinh đối diện ngớ ra, Tần Minh Nguyệt dường như vô cùng có kiên nhẫn lặp lại lần nữa, nam sinh kia gật đầu một cái, mà thật ra trước khi nam sinh kia gật đầu, Tần Minh Nguyệt đã dửng dưng ngồi xuống.
Trên mặt Tư Minh Hạo hiện lên bảy sắc cầu vồng, anh ta không ngờ Tần Minh Nguyệt này chẳng những kiêu ngạo ương ngạnh, còn không có ánh mắt như vậy, bỏ trân châu chọn mắt cá.
Mặc kệ thế nào, anh ta cũng là thiếu gia của Tư thị, theo đuổi một người không có phẩm chất như vậy anh ta làm không được.
Hơn nữa chỗ bên này của anh ta cũng có tiểu nữ sinh xinh đẹp ngồi xuống, trong mắt lóe lên vẻ ngưỡng mộ: "Có quấy rầy đến anh không? Anh Minh Hạo."
Hóa ra là một đứa trẻ quen biết với Tư gia.
Tư Minh Hạo ưu nhã gật đầu, không yên lòng ăn xong bữa cơm ngày đầu tiên đi học.
Lâm Tịch đang an tĩnh ăn cơm, thỉnh thoảng len lén liếc nhìn nam sinh gầy gò tái nhợt đối diện một chút.
Cảm thấy chiều cao của anh ta cũng tương đương với mình, bỏ qua kiểu tóc, ngươi sẽ nghĩ rằng anh ta là một nữ sinh, Lâm Tịch cũng không nói chuyện với anh ta quá nhiều.
Bên trong tâm nguyện của Tần Minh Nguyệt có điều này, nói lời xin lỗi với Dịch Dương, nhưng cũng không phải vào lúc này, Lâm Tịch đối mặt nói tiếng xin lỗi đơn giản như vậy với Dịch Dương, đoán chừng Dịch Dương sẽ cho rằng Tần Minh Nguyệt là bệnh thần kinh, hoặc có thể sẽ bỏ chạy vì bị dọa.
Bởi vì Lâm Tịch nhìn nên hiện tại trên khuôn mặt tái nhợt của Dịch Dương đã xuất hiện một đám mây đỏ, bộ dáng tay chân luống cuống, Lâm Tịch nhìn thấy đũa Dịch Dương cắm vào nồi cà tím ngư hương, sau đó trơ mắt nhìn anh ta oán hận gắp quả cà lên tới gương mặt ửng đỏ của mình, trong miệng Dịch Dương phát ra tiếng khổ sở than đau, theo bản năng dùng một bàn tay khác chạm vào nó, lại quên mất vừa rồi mình đang ăn khoai tây chiên, trong tay kia còn đang cầm túi sốt cà chua.
Vì vậy bên má trái Dịch Dương là nước sốt cà tím, bên má phải là sốt cà chua, một gương mặt vốn dĩ tái nhợt lại vô cùng đặc sắc.
"Phụt phụt" một tiếng, Lâm Tịch nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu của Dịch Dương, rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng.
Dịch Dương ngẩng đầu nhìn một cái, lọt vào trong tầm mắt chính là nụ cười rực rỡ trên gương mặt của thiếu nữ, trong nháy mắt thiếu niên đỏ từ đầu đến gót chân, vội vàng đứng lên nhìn Lâm Tịch nói: "Thật xin lỗi."
Lâm Tịch không hiểu, tại sao anh ta tự làm mình đỏ mặt lại nói lời xin lỗi với người khác chứ? Chẳng qua hiện giờ không có thời gian so đo chuyện này, nồi cà tím đã được đun nóng mới đưa lên, nhiệt độ bên trong quả cà rất cao, xử lý trễ có thể sẽ bị bỏng.
Lâm Tịch cũng không nói thêm điều gì, nhìn dáng vẻ khách khí này của Dịch Dương lại nhìn bút tích trên gương mặt kia một hồi cũng đừng nghĩ.
Hỏi thăm phương hướng phòng y tế, Lâm Tịch mang theo Dịch Dương vội vàng chạy tới đó, trước khi đi thuận tiện lấy hộp khăn giấy trên mặt bàn kia, trên đường thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ giúp Dịch Dương lau mặt.
Cũng không biết có phải Dịch Dương trời sinh chính là đứa trẻ vô cùng xấu hổ, càng lau khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ, cúi thấp đầu như một đứa trẻ làm sai chuyện tùy ý Lâm Tịch dẫn đến phòng y tế.
Lúc Lâm Tịch chết, đã tốt nghiệp đại học, sau đó được xã khu chọn làm nhiệm vụ thí luyện, nếu như vẫn luôn còn sống cũng đã hơn 30 tuổi, bởi vậy lúc nhìn thấy Dịch Dương, coi như không cảm thấy mình là bà thím, ít nhất cũng là một chị gái siêu lớn.
Hai người đi ra từ phòng y tế, Lâm Tịch lôi kéo tay Dịch Dương một cách tự nhiên, Dịch Dương ngại ngùng vùng vẫy hai lần rồi tùy cô.
Bàn tay của nam sinh nhỏ rất mềm mại, nhưng mà mát lạnh, đây cũng là một đứa trẻ không có cảm giác an toàn nha! Lâm Tịch theo bản năng nắm chặt bàn tay đó một chút: "Tớ là Tần Minh Nguyệt.
Còn cậu?"
"Tôi biết cậu là Tần Minh Nguyệt, tôi..
Tôi là Dịch Dương." Ngẩng đầu nhanh chóng nhìn Lâm Tịch một cái lại vội vàng cúi đầu xuống: "Chính là dương trong mặt trời mọc, bà nội nói, lúc mẹ sinh tôi trời vốn dĩ đang đổ mưa, nhưng mà sau khi tôi sinh ra, mưa đã tạnh rồi, mặt trời mọc, cho nên.."
Dường như là sợ cô không kiên nhẫn, cậu trai nhỏ rụt rè nói một câu: "Mẹ gọi tôi là Dương Dương, cậu cũng có thể gọi." Lúc nói câu cuối cùng, tiếng nói như muỗi kêu.
Lâm Tịch có hơi kỳ quái, đứa trẻ nhìn rất hay xấu hổ này tuyệt đối không phải là người có rắp tâm hại người hoặc là muốn có tình cảm gút mắc gì với Tần Minh Nguyệt, vậy tại sao trong cốt truyện anh ta lại vô duyên vô cớ nói cho Tần Minh Nguyệt chưa từng quen biết chuyện bí ẩn như thế?
Trong trí nhớ Tần Minh Nguyệt, chuyện thuộc về Dịch Dương, chỉ có chuyện đột nhiên mật báo và cái chết cuối cùng của anh ta, trước đó hai người chưa từng gặp nhau.
Chẳng lẽ anh ta không biết dựa vào thực lực gia tộc mình, nếu như bị cuốn vào trong gút mắc giữa các gia tộc lớn, sẽ chết rất thê thảm?
Trên thế giới này, không có chuyện yêu mà chẳng có lý do, cũng không có hận vô duyên vô cớ, nhất là những người bên trong ngôi trường này, trên cơ bản mỗi người đều không phải là người bình thường, coi như nguyên chủ, thật ra cũng không phải một người hoàn toàn ngu xuẩn.
Bi kịch của nguyên chủ ở chỗ vừa mới bước vào trường học đã gặp phải cuộc săn lùng tình ái do Tư Chấn Nam gia chủ Tư thị lên kế hoạch, một cô gái nhỏ 16 tuổi sao có thể chống lại được?
Mà ánh mắt của Dịch Dương kiên định mà trong sáng, mặc dù trông rất nhút nhát, nhưng Lâm Tịch cảm thấy tâm tính đứa trẻ này, tuyệt đối không phải giống như những gì anh ta đã biểu hiện.
Không có mục đích gì với Tần Minh Nguyệt, hai người cũng không hề quen biết gì, anh ta đột nhiên mật báo, cũng rất đáng cân nhắc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...