"Tôi muốn làm gì? Tại sao không hỏi bản thân mình và Tông Tuần đã làm gì trước? Bớt nói nhảm, ngồi lên!" Anh ta giật giật dao găm trong tay, Lâm Tịch co rụt lại một cái, không còn dám nói nhiều, ngoan ngoãn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, để cho La Thuấn dùng dây thừng trói tay cô lại.
La Thuấn cực kỳ cẩn thận, cho dù tình huống như vậy vẫn cầm dao găm trong tay như cũ, dùng một tay lái xe thành thạo điêu luyện, chẳng qua có thể anh ta không quen thuộc với chiếc xe này, theo tiếng gầm rú, chiếc xe bán tải mạnh mẽ lao ra ngoài!
Bất ngờ không kịp đề phòng, cơ thể Lâm Tịch đột nhiên lao về phía trước, cô vô thức hét lên một tiếng, La Thuấn dùng dao găm ngăn cô lần nữa: "Câm miệng, muốn gọi cảnh sát tới sao?"
Sau đó anh ta lại hừ lạnh một tiếng: "Yên tâm đi, coi như cảnh sát tới, người đầu tiên chết chắc chắn là cô!"
"Tôi..
Tôi không cố ý." Lâm Tịch hoảng sợ nhìn La Thuấn một chút, sợ hãi cúi đầu.
La Thuấn nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi đó của Lâm Tịch, lập tức nhớ tới một người khác, anh ta hừ một cái, ghét bỏ nói: "Giả vờ yếu đuối cái gì, cô và tiện nhân An Tử Tình kia giống nhau đều dựa vào cái này dụ dỗ đàn ông? Nếu không sao Tông Tuần nhìn ai cũng chướng mắt chỉ để ý mình cô?"
Biểu diễn quá lố, kết quả để con hàng này nhớ tới An Tử Tình đã chạy trốn, Lâm Tịch hơi xấu hổ.
Lâm Tịch cúi thấp đầu, trầm thấp trả lời một câu: "Tôi và Tông Tuần không có bất cứ quan hệ nào." Lão tử chỉ có quan hệ với công ty Tông Tuần, Lâm Tịch lẩm bẩm ở trong lòng, không nói ra tiếng bởi vì cô cảm thấy La Thuấn sẽ không tin.
Người giống như La Thuấn cực kỳ có tính chủ quan khi nhìn người và mọi việc, nói dễ nghe là có chủ kiến, nói khó nghe là bảo thủ.
Dạng người này chỉ thích hợp sinh tồn trong hoàn cảnh thuận lợi, rất khó sống sót trong các hoàn cảnh khác lại rất dễ hắc hóa.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ càng ngày càng hoang vắng, Lâm Tịch bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía La Thuấn, có hơi bối rối hỏi anh ta một câu: "Không phải là anh muốn giết tôi, sau đó vứt xác chứ?"
Tay cầm dao găm của La Thuấn run một cái, trên mặt đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo nhe răng cười: "Cô thông minh như vậy, dáng dấp cũng rất xinh đẹp, tôi không nhẫn tâm cứ như vậy giết cô, chẳng qua hiện tại cô có thể còn sống hay không chủ yếu dựa vào quyết định từ người đàn ông của cô."
Lâm Tịch nhỏ giọng thì thào: "Tôi không có đàn ông, chỉ từng thích một người, đáng tiếc anh ta lại thích.." Giống như phát hiện mình nói sai, Lâm Tịch vội vàng ngậm miệng không nói.
Bên cạnh La Thuấn lạnh lùng cười một tiếng, trong ánh mắt lại dày đặc sát khí.
An Tử Hàm thích Lục Thời Dã, Lục Thời Dã thích An Tử Tình, cuối cùng An Tử Tình lại lựa chọn chính mình, đây đã từng là điều khiến La Thuấn rất kiêu ngạo, lúc đó anh ta mới quen An Tử Tình, cảm thấy cô ta là một người con gái u buồn, mẫn cảm, thiện lương lại ngu ngốc một cách đáng yêu, anh ta ngụy trang thành một ca sĩ nghèo lại có thể cướp được cô gái này từ trong tay gã kiến trúc sư thanh mai trúc mã, La Thuấn cảm thấy đó là sức quyến rũ từ nhân cách của anh ta.
Nhưng chính người phụ nữ chỉ thích anh ta và xem tiền tài như rác rưởi này, vào lúc anh ta gặp khó khăn, vậy mà bán trang viên anh ta tặng cho với mức giá cực thấp, sau đó lấy con dấu của anh ta và ký giấy chuyển nhượng cổ phần trên hải đảo, giá cao nhất vậy mà chỉ có 650 vạn! Người phụ nữ ngu ngốc này, cô ta có biết số cổ phần bán được 650 vạn này vốn là khoảng đầu tư tốn gần 100 triệu của La Thuấn hay không!
Tan hết gia tài, La Thuấn gần như dùng hết tất cả mọi nhân lực và vật lực để giải quyết vấn đề tù tội của mình, cái giá phải trả là trực tiếp từ bỏ toàn bộ La thị, vốn nghĩ trở về an ủi cô vợ nhỏ bé của mình, bán trang viên với giá thấp trở về Hoa quốc bắt đầu lại từ đầu, coi như hai người không hề làm gì, dựa vào những thứ còn ở bên ngoài của anh ta cũng đủ cho hai người tiêu dao một đời.
Kết quả thế nào? Kết quả thế nào? La Thuấn anh ta đã trở thành trò cười ở Boston, thành trò cười cho toàn bộ cộng đồng người Hoa tại nước M!
Sau khi ra tù lần đầu tiên cũng là duy nhất An Tử Tình gọi điện thoại, tiện nhân kia oan ức mà nói, cô ta cũng chịu liên lụy, bị cưỡng chế hạn chế xuất cảnh, trong nhà luôn có một số phần tử tiến đến quấy rối, vứt xác mèo và chuột chết vào trong sân, lúc ấy cô ta cũng sắp bị hù chết rồi, là An Tử Hàm nghĩ cách giúp cô ta, cuối cùng còn phải nhờ Tông Tuần hỗ trợ mới thuận lợi trở về Hoa quốc.
La Thuấn cắn răng đến chảy máu, hối hận tại sao lúc trước không cho người tài xế kia trực tiếp đụng Lục Thời Dã và An Tử Hàm người phụ nữ khốn kiếp này cùng nhau đụng chết đi!
Nhất là khi thăm dò được cổ phần khu nghỉ dưỡng cuối cùng được chuyển đến danh nghĩa Tông thị, càng khiến La Thuấn chắc chắn suy nghĩ của mình, đây hẳn là cái bẫy do Tông gia bày ra cho mình! Nếu không cổ phần chuyển nhượng bất hợp pháp như thế, làm sao lại thuận lợi tiến hành được?
Anh ta đã sớm kỳ quái, đường đường là người kế thừa tương lai của Tông gia sẽ coi trọng An Tử Hàm? Chẳng qua chỉ là lấy cớ để nuốt chửng La thị của anh ta mà thôi!
Sau đó La Thuấn căn bản không thể liên lạc được với An Tử Tình.
Em gái bỏ chạy, không quan hệ, chẳng phải còn có chị gái sao?
Thế là anh ta lặng lẽ theo dõi An Tử Hàm, sau đó thành công bắt cóc cô.
Pháo hôi mãi mãi cũng chỉ là pháo hôi, Lâm Tịch một lần nữa trở thành hiệp sĩ cõng nồi* đã vượt qua nỗi oan của nàng Đậu Nga.
*Cõng nồi: Là ngôn ngữ mạng nghĩa là nhận tội thay người khác.
Có một câu MMP* không biết có nên nói hay không?
*MMP: Mụ bán phê (妈卖批) Phát âm là Ma-Mai-Pi, có thể viết tắt thành MMP.
Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng.
La Thuấn mang theo An Tử Hàm trốn vào một căn hộ chỉ hơn 40m2.
Không có ai biết rằng đây thật sự là chỗ ở ban đầu của La Thuấn tại nước M, ngay trong căn hộ này, La Thuấn đã mua cổ phiếu bằng tất cả số tiền mình có được, anh ta cảm thấy vẫn nên giữ lại căn hộ này nơi khiến mình từ một tên nhà nghèo trở thành kẻ giàu có.
Thật ra La Thuấn là một người rất hoài cổ, nếu không cũng sẽ không để lại quán bar gây họa kia rồi cho Lâm Tịch cơ hội.
La Thuấn cũng đang may mắn vì lúc trước mình có ý nghĩ này, hiện tại mới không có ngủ đầu đường xó chợ.
Đẩy An Tử Hàm vào trong nhà, dùng dây thừng cột vào chiếc ghế duy nhất trong phòng, La Thuấn bấm số điện thoại Tông Tuần.
Lâm Tịch bị trói chặt vào ghế đang lần mò tìm vị trí trong túi quần của cô 2 lần, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười, xem ra con hàng này rất khó Đông Sơn tái khởi, như vậy, cũng đã đến thời điểm nên tính toán sổ sách rồi!
La Thuấn hài lòng đi vào phòng, nhìn Lâm Tịch cười tà nói: "Cô còn nói cô không có quan hệ với Tông Tuần? Mười triệu đô la mỹ, cộng thêm đưa tôi xuất cảnh, tên đó lập tức đồng ý mà không cần suy nghĩ."
Anh ta ngả ngớn đưa thay sờ mặt Lâm Tịch, Lâm Tịch cố hết sức ngửa đầu ra sau né tránh.
La Thuấn ngoài cười nhưng trong không cười nhích lại gần cô: "Yên tâm đi, An Tử Hàm, tôi sẽ không đối với cô như vậy, dù sao, sau này cuộc sống giàu có và bình an của tôi chỉ có thể đặt vào trên người cô mà."
Lâm Tịch nhìn anh ta, bỗng nhiên cười thật tươi: "La Thuấn, anh có ý tốt nói anh sẽ không làm gì tôi? Vậy anh hãy nói thật cho tôi biết, tôi và Lục Thời Dã xảy ra trận tai nạn xe cộ kia, có phải là do anh mướn người làm hay không?"
"Không sai!" La Thuấn rất sảng khoái thừa nhận: "Là tôi muốn làm Lục Thời Dã tàn phế, đến lúc đó An Tử Tình chính là vật trong bàn tay tôi, không nghĩ tới tên phế vật kia vậy mà đụng phải cô! Chỉ có thể nói là do cô xui xẻo!"
Lâm Tịch lại tiếp tục hỏi: "Lần ở quán bar XX đó chuyện bỏ thuốc cho Lục Thời Dã cũng là bút tích của anh?"
La Thuấn nhìn Lâm Tịch, vậy mà cười: "Đúng thế, ai bảo các người không nghe lời như vậy? Chắc hẳn cô cũng đoán được, chẳng những bỏ thuốc ở quán bar, mà tôi còn sắp xếp cho Lục Thời Dã bị người ta đánh phải nằm viện sau đó."
"Anh thật thẳng thắn, không cần tôi hỏi đã nói ra rồi.
Em gái tốt của tôi, vì bảo vệ anh, đã vu oan những chuyện này đến trên đầu tôi." Mặt mũi Lâm Tịch tràn đầy oan ức.
La Thuấn nghe cô nói như vậy, bỗng nhiên trong lòng hơi động, hỏi: "Chẳng lẽ không phải do cô ra chủ ý bán trang viên và cổ phần của tôi?"
Lâm Tịch sững sốt, trách không được An Tử Tình vội vã rời đi như vậy, thì ra không chỉ vì tránh họa và tìm anh Thời Dã của cô ta, nguyên nhân chủ yếu là cuỗm tiền chạy trốn!
Mẹ kiếp!
Lâm Tịch đã hiểu, chẳng trách vẻ mặt La Thuấn như muốn nhai đầu cô khi anh ta vừa mới xuất hiện! Cô mẹ nó lại cõng nồi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...