Mau Xuyên Nữ Phụ Phản Công: Nam Thần Mời Mắc Câu

Phủ doãn hận không thể cả người đều súc vào phía dưới cái bàn, làm người nhìn không tới, thình lình xảy ra thanh âm, thật là dọa hắn giật mình.

Phản xạ có điều kiện nhảy lên ‘ phanh ’ lập tức đụng vào trên nóc bàn.

‘ Ai da ’ 

Đau kêu lên một tiếng. Chờ đến khi bò dậy, cái trán đã sưng bằng một cái bánh bao.

Tầm Mịch khóe miệng giật giật, hình tượng thật đúng là không tồi, gần nhất rất được lưu hành sao, sao đều là sắc mặt trắng bệch, đầy sợ hãi.

Người đang quỳ kia, Quan Sanh Kình, ngay cả cái người được gọi là phủ doãn vừa mới xuất hiện cũng vậy.

“Vương gia, này... Này...” 

Phủ doãn có chút nơm nớp lo sợ mở miệng hỏi. Trong lòng không ngừng oán trách, chuyện quái quỷ gì vậy, không phải nói chẳng qua là một nhân vật nhỏ nhoi, như thế nào lại xuất hiện vị tôn đại Phật này.

Ngày hôm qua, trong cung đích xác truyền ra thánh chỉ, phong Tầm Mịch làm quận chúa, nhưng không thấy ban thưởng gì, cho nên hắn căn bản không có chú ý đến.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao phủ doãn chỉ cần mười ngàn lượng vàng đã bị thu mua.

Tông Chính Mộc Phong ném một ánh mắt lạnh qua: 

“Cái gì mà cái này rồi cái kia, như vậy rõ ràng, chẳng lẽ ngươi là kẻ điếc sao? Hay ngươi là người mù, không thấy được Vương phi đã hạ mình cùng ngươi nói chuyện sao?”

Đờ mờ, cái thứ này lớn lên tai to mặt lớn, không khác gì một con heo, vô cùng khó coi, cũng không biết có làm bẩn đôi của mắt mỹ nhân hay không nữa?


Nếu Tầm Mịch cùng phủ doãn biết suy nghĩ trong lòng nam nhân, phỏng chừng đều phải trợn trắng mắt cộng thêm hộc máu. Đang làm chính sự, sao lại liên quan đến những chuyện rùi bu kiến đậu. 

“Dạ, dạ. Vương phi, xin hỏi... Có điều gì yêu cầu hạ quan hỗ trợ sao?”

Run rẩy lau lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, nịnh nọt mở miệng hỏi. Đem sắc mặt không có cốt khí cùng tài diễn kịch vô cùng nhuần nhuyễn, giống như người trước đó muốn bắt nàng không phải là hắn vậy.

“Ờ, kỳ thật cũng không có gì, chỉ là vị công tử này đã nói xong. Muốn mời đại nhân trả lại cho bổn quận chúa một cái công đạo mà thôi” 

Tùy ý phất phất tay, trên mặt là nụ cười nhợt nhạt, làm người thấy đã có hảo cảm.

“Xin vương phi yên tâm, hạ quan nhất định sẽ không để cho thứ tiện dân này hãm hại Vương phi được yên thân”

Chỉ cần không đem mối họa dẫn tới trên người hắn, thì làm như thế nào đều tốt, hắn còn muốn sống lâu thêm mấy năm, vớt được nhiều chút nước cháo lúc tuổi già là được.

Lý Chúc không hiểu ra sao: “Đại nhân, tiểu nhân là bị oan uổng”

“Cầu xin đại nhân nắm rõ, vì tiểu nhân làm chủ”

Biểu cảm trên gương mặt Quan Sanh Kình càng thêm khó coi, cục diện đã rơi xuống chạm vào là nổ ngay.

“Ngươi oan uổng, ngươi oan uổng cái quỷ, ngươi vừa mới nói gặp qua hình dáng của quận chúa, rồi lại không quen biết người đứng ở trước mặt của ngươi. Ngươi còn dám nói là quận chúa trộm ngọc bội của ngươi?”

“Quả thực là hoang đường, nói, là ai sai sử ngươi làm như vậy?”


Phủ doãn đại nhân hung hăng đập miếng gỗ lên bàn, bộ dáng vô cùng tức giận, con ngươi trừng to, mũ quan nữa nằm trên đầu nữa rơi xuống bả vai, quan phục nhăn nheo, nhìn rất vui mắt.

Lý Chúc trực tiếp bị dọa ngốc, hoảng sợ nhìn mỹ mạo giai nhân đang dựa vào bàn trà tươi cười dịu dàng, trong đầu một đoàn hồ nhão.

“Lừa gạt bản quan, hãm hại quận chúa, quấy nhiễu Vương gia, tới, đánh ba mươi đại bản cho ta, sau đó nhốt vào đại lao”

Phủ doãn một chút đều không lưu tình, hiện tại hắn không có tâm tình nhớ đến mười ngàn lượng vàng kia. Nhanh nhanh tiễn hai tôn đại Phật này đi, làm hai vị này yên lòng mới là việc cấp bách.

Đừng đem chính mình liên quan vào, đó mới thật là biết vậy chẳng làm.

“Không cần, đại nhân, tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi”

“Đại nhân, tha tiểu nhân đi” 

Lý chúc hoảng sợ, ba mươi đại bản, nếu đánh xuống cái mạng này của hắn cũng sẽ không còn.

Thấy cầu phủ doãn căn bản vô dụng, sau đó nhanh chóng đã quỳ bò đến dưới chân Quan Sanh Kình.

“Quan Công tử, cầu ngươi cứu ta, tiểu nhân là bởi vì...A a a a” 

Còn chưa nói xong, đã bị đá văng. Chỗ yếu ớt nhất cơ thể bị đá trúng, làm Lý Chúc nằm dài trên mặt đất đau đến chết đi sống lại.

Bọn người Tầm Mịch yên lặng dời tầm mắt, trong lòng thầm nói.


Người này vận khí thật đúng là không tốt, cư nhiên ‘ may mắn ’ bị đá trúng... Quả nhiên, người xấu đều muốn nhận báo ứng.

Quan Sanh Kình cũng là nhất thời nóng nảy, không có chú ý, chờ hắn phản ứng lại, thì đã vươn ra đá.Trên mặt biểu cảm đã thay đổi nhiều lần, hết trắng lại đỏ. Cuối cùng nhanh chóng quay đầu che dấu sự thất lễ của mình.

“Vương gia, nếu mọi chuyện đã rõ ràng, có thể nể mặt hạ quan, tha cho vị công tử này một lần được không? Hắn cũng chỉ là nhất thời ngu muội, mới làm ra những việc này”

Lý Chúc không còn gì có thể cãi lại, nhưng hắn cần thiết phải trấn an người này. Nếu hắn thú nhận mọi chuyện, thì đời hắn xem như kết thúc.

Tông Chính Mộc Phong nhẹ lay động quạt xếp: 

“Ngươi là cái thứ gì, còn muốn bổn vương phải nể mặt ngươi? Phụ thân ngươi nhìn đến bổn vương còn phải cung cung kính kính cúi đầu quỳ bò. Mặt ngươi so với phụ thân ngươi ai lớn hơn?”

Đối với đệ nhất tài tử mà mọi người thường ca tụng, Tông Chính Mộc Phong thực chướng mắt mắt, bất quá chỉ là loại người giả mù sa mưa.

Cho dù cặp mắt kia có ẩn giấu bao sâu, thì cũng có thể nhìn ra tính cách kiêu ngạo không muốn thua ai. A... Cái thứ không biết cúi đầu, thật cho rằng mình là nhân vật tai to mặt lớn.

Quan Sanh Kình căng thẳng, gân xanh trên tay nổi cuồn cuộn, trong lòng phẫn hận, trên mặt lại tươi cười.

“Vương gia, ngài là chủ tử, tại hạ cùng tại hạ phụ thân đều chỉ là thánh thượng nô tài. Nô tài quỳ xuống cúi đầu cùng chủ tử là điều hiển nhiên”

“Vương gia phải biết, cho dù là con thỏ, nhưng bị ép đến đường cùng có thể quay ngược lại cắn người. Khó đảm bảo, có một ngày, vì bị áp bức tàn nhẫn, có lẽ nô tài sẽ quay lại phản công” 

“Sao không giúp mọi người được vui vẻ, chừa chính mình một con đường lui. Cớ gì lại gắt gao ép bức đến như vậy?”

Mọi người bị choáng váng bởi những lời lẽ đại nghịch bất đạo của hắn. Đều dùng ánh mắt nhìn người ngu ngốc nhìn Quan Sanh Kình.

Đầu óc của người này có vấn đề đi, cư nhiên dám nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Cái gì kêu cắn người, cái gì kêu phản công, đây là ám chỉ, các ngươi muốn tạo phản sao?


Phủ doãn đã thiếu chút nữa dọa mất khống chế. Hắn bất quá chỉ tham mười ngàn lượng vàng, sao lại dính vào loại người ngu ngốc, có mắt không tròng này.

Trời xanh ơi! Sau này hắn sẽ không bao giờ vì lòng tham mà làm loại chuyện này, cầu không cần liên lụy đến hắn.

Tông Chính Mộc Phong bị tức phản cười, quạt xếp đánh lên mặt bàn, bách bách bách, rất có quy luật. Lại giống như tiếng chuông tử vong, đang từng bước một tới gần, chuẩn bị đến thời điểm thích hợp sẽ ra tay.

“Bổn vương thật đúng là không biết, nguyên lai nhi tử của Lễ Bộ thị lang quan đại nhân có ý muốn mưu phản”

“Điều đó có nghĩa là Quan đại nhân cũng có ý như vậy. Ánh mắt hoàng huynh thật đúng là không tốt”

“Ám nhất, đi nói cho hoàng huynh, nhớ rõ, một chữ cũng không được bỏ xót” 

Ám Nhất nhận lệnh rời đi.

“Tuy nói hôm nay đầu óc của Phủ doãn có chút hồ đồ, chưa điều tra rõ ràng đã loạn mở công đường. Nhưng lại phát hiện ra một mối họa, cũng coi như là đối công chuộc tội” 

“Đợi vào cung diện thánh, bổn vương sẽ nói đúng sự thật với hoàng huynh”

Có lẽ hắn không xuất hiện ở trên triều đình trong một đoạn thời gian, cho nên những người này cảm thấy hắn dễ khi dễ? 

Bởi vậy mới ngang nhiên dám tính kế người của hắn, là đã đến thời điểm nên xối nước quét sạch bụi bẩn?

Ngược lại với gương mặt vui sướng thoát chết của phủ doãn đại nhân, gương mặt của Quan Sanh Kình lại tràn đầy tức giận.

Hắn rõ ràng không phải có ý tứ kia, sao An Vương có thể vu oan trắng trợn như thế?

“An Vương, tại hạ kính ngài là Vương gia, còn thỉnh ngài không cần khinh người quá đáng”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui