【 Em không sợ chờ đợi, chỉ sợ người kia không xuất hiện. —— Tầm Mịch 】
—————
Đẳng cấp càng cao càng khó tìm được người phù hợp, huống chi còn là người cưng chiều yêu thương vô điều kiện, chấp nhận chết vì mình … Vậy càng ngàn vạn năm khó gặp.
Nhưng … cố tình, lại gặp được.
Bảo Bảo trong lòng lại khổ, Bảo Bảo trong lòng lại mệt. Bảo Bảo đổi rất nhiều phương pháp, nhưng nó hoàn toàn không nghĩ sẽ tạo thành kết quả như vậy.
Chỉ là … chuyện giống như vậy xảy ra ở trong một thế giới nhỏ tính ra còn muốn nghịch thiên hơn so với trong thế giới thật. Nghĩ lại … Bảo Bảo thật muốn khóc mà.
(Nghịch thiên: làm trái với quy tắc của ông trời, chống lại trời cao)
Hy vọng, sau khi trở về không gian, Chủ Thần sẽ không diệt nó. Đặc biệt nghẹn khuất Bảo Bảo mà.
Nó lại lần nữa nhảy đến trên mặt Đàm Tử Hi, hung hăng dẫm tới dẫm lui mấy lần.
Trong lòng thầm mắng chửi: ‘ cho ngươi không chịu tỉnh dậy, làm hại trong lòng ta run sợ, ta dẫm chết ngươi … dẫm chết ngươi’
Tưởng tượng luôn là tốt đẹp, hiện thực lại tàn nhẫn.
Bảo Bảo mới dẫm có một chút, thì đã bị một đôi tay trắng nõn mảnh khảnh nắm cổ lôi lên.
‘ Bảo Bảo … em làm cái gì vậy hả? Đi nơi khác chơi. Mặt của anh Tử Hi không phải là chỗ em chơi đùa ’
Không chút dịu dàng, nắm cổ cục lông trắng tròn quay ném sang một bên, cầm khăn lông mềm nhẹ nhàng lau chỗ mà Bảo Bảo vừa mới dẫm.
Tâm trạng của Bảo Bảo cực kỳ không tốt, không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc khăn tay, gặm cắn, khóc hu hu hu ~~~~ khóc lóc không ngừng.
Tầm Mịch không có tâm tư quản Bảo Bảo, cô hình như vừa nhìn thấy ngón tay của anh Tử Hi mới cử động.
Nhưng tập trung nhìn, thì lại không có bất cứ điều kỳ lạ nào xảy ra. Xoa xoa đôi mắt, nhìn kỹ lại, cũng không thấy, dù là bất kỳ phản ứng nào.
Trong lòng cười khổ, trong lòng mong nhớ quá nhiều, cho nên mắt mới xuất hiện ảo giác.
‘ Ký chủ, cô không cần lo lắng nhiều như vậy, anh ta thật sự không có việc gì đâu. Bảo Bảo cam đoan, rất nhanh thôi, anh ta sẽ tỉnh lại ’
Dựa theo thời gian … đoán … chắc là trong hai ngày này thôi.
Vốn dĩ Bảo Bảo không muốn nói cho ký chủ đại nhân nhà mình biết. Ai biểu chị ấy khi dễ mình làm gì, hứ.
Nhưng, nhìn ký chủ đau lòng như vậy, Bảo Bảo không đành lòng.
Tầm Mịch nhếch mắt, đây không phải là lần đầu tiên Bảo Bảo khẳng định như vậy với cô, nói: ‘ Anh Tử Hi không có việc gì’
Hình như tính ra cũng trên dưới có hơn mười lần, hơn nữa mỗi lần đều mang giọng điệu rất khẳng định.
Hay là...
‘ Bảo Bảo, em có phải biết cái gì mà chưa nói cho chị biết hay không? ’
Tuy chỉ là nghi vấn nhưng lại nói rất khẳng định.
Bảo Bảo ngưng thở, lùi ra sau, thu người nhỏ lại, lập tức cãi lại:
‘ Ký chủ, cô đang nói cái gì? Bảo Bảo không biết gì hết á ’
‘ Bảo Bảo chỉ là rà quét cơ thể của anh ta, xác định số liệu không có vấn đề gì hết ’
Yên lặng ở trong lòng vì chính mình giơ lên ngón cái, ‘ bổn Bảo Bảo thật là thông minh lanh lẹ’
‘ Hử! Thật không? ’
‘ Ừ, đúng vậy, đúng vậy ’
Bảo Bảo quyết đoán gật gù cơ thể của mình.
Tầm Mịch liếc nhìn trái bóng đầy lông trắng tròn quay kia, mày híp lại:
‘ Bảo Bảo, em biết, lừa gạt chị sẽ có kết cục thế nào không? ’
Vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi màu đỏ nhạt, khiến nó đỏ rực lên, nhan sắc đỏ tươi thoạt nhìn có chút khát máu, rồi lại mang theo sự quyến rũ cùng nguy hiểm.
Bảo Bảo thấy vậy, thật sự khóc, hu hu hu ~~~ ký chủ thật là đáng sợ.
Co lại cơ thể tròn quay đầy lông trắng của nó, nơm nớp lo sợ mở miệng nói:
‘ Bảo Bảo nói chính là sự thật, anh ta rất nhanh sẽ tỉnh lại ’
Bảo Bảo cảm thấy … có một ký chủ thông minh như vậy, cũng không phải chuyện tốt. Mẹ nó, một chút đều không thể lừa dối được.
Trái tim của Bảo Bảo thật là mệt mỏi, yêu cầu an ủi.
Sau khi Tầm Mịch xác định Bảo Bảo không có nói sai, chà đạp hai cái lỗ tai của nó, mới đem nó đặt lên trên vai của mình.
Tiếp tục giúp anh Tử Hi ca làm mát xa toàn thân, để ngăn ngừa cơ bắp héo rút trong thời gian dài ngủ say tạo thành.
☆☆☆
Đàm Tử Hi cảm thấy bản thân mình đang ở trong một không gian tối đen, nhìn không thấy điểm cuối.
Bên tai thỉnh thoảng có giọng nói truyền đến, trong tiềm thức của anh biết, trong đó, có một cái giọng của Mịch Nhi.
Anh muốn tỉnh lại, nhưng làm thế nào cũng đều không thể tránh thoát được sự trói buộc của bóng tối kia.
Không biết qua bao lâu, một tia sáng màu vàng xuất hiện tại không gian tối đen mịt mờ này, chiếu thẳng vào người anh.
Anh muốn tránh, lại không nhanh bằng nó.
Sau khi phản ứng lại, anh đã cảm thấy có nhiều hơn một thứ trong đầu, cơ thể bị bắt buộc chìm sâu vào trạng thái ngủ đông.
Nhưng anh vẫn có thể rõ ràng cảm giác được cơ bắp đang hoạt động, gân cốt cứng rắn, cơ thể tràn ngập lực lượng.
Đầu óc cũng minh mẫn lên, anh có thể nghe được Mịch Nhi đang nói chuyện với mình, cũng có thể cảm nhận được đôi tay mảnh khảnh có lực kia của Mịch Nhi đang di chuyển khắp toàn thân mình.
Mỗi ngày, điều làm anh vô cùng hưởng thụ chính là phân đoạn mát xa này. Nghĩ lại nước miếng đều chảy thành sông.
Hôm nay, trạng thái của anh vẫn như thường ngày, một bên cực lực tiêu hóa những thứ không biết tên đột nhiên xuất hiện trong đầu mình, một bên hưởng thụ Mịch Nhi mát xa.
Nhưng lại chờ tới một tia sấm sét hơn một triệu vôn!
Mịch Nhi cư nhiên nói không cần anh, không cần anh ~~~
Sao có thể được? Cần thiết không thể nhẫn nữa.
Giờ phút này, Đàm Tử Hi cũng không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, phá tan sự giam cầm của bóng tối.
Cố sức giật giật ngón tay, rốt cuộc cảm giác được sự chân thật tồn tại, nỗ lực điều động cơ thể phối hợp với lý trí, chậm rãi mở to hai mắt.
Cái nắng giữa trưa rất lớn, lại bị người con gái nhỏ nhắn đang ngồi bên cạnh chặn hơn phân nửa, không hề kích thích hai mắt của anh.
Vẫn là kia dung nhan xinh đẹp quyến rũ kia, vẻ đẹp làm chính mình si mê.
Vẫn là đôi mắt đào hoa xinh đẹp, nhưng bên trong lại thiếu sức sống, tối tăm đi rất nhiều.
Trái tim bỗng nhiên tê rần, cô gái mà anh thề muốn đặt ở trong tay yêu thương cưng chiều, hiện giờ gầy ốm rất nhiều, không có sức sống như ngày xưa.
Đều là lỗi của mình.
“Mịch nhi”
Duỗi tay, muốn vuốt ve đầu tóc của Tầm Mịch, lại phát hiện bản thân không có sức lực.
Dây thanh âm đã lâu không hoạt động, nên giọng nói khàn khàn cùng trầm thấp không giống như ngày xưa, phảng phất như đã trải qua lễ rửa tội sau bao nhiêu năm sống tha hương.
Tầm Mịch mới vừa mới mát xa xong, thì đã nghe thấy có người gọi cô, giọng nói khàn khàn mang theo một chút sức lực trấn an.
Không thể tin tưởng, ngẩng đầu, vừa lúc nhìn vào đôi mắt đào hoa đối diện kia, cô rõ ràng có thể nhìn thấy hình ảnh ngược của mình trong đôi mắt ấy.
Động tác đi trước lý trí, bổ nhào vào trên người Đàm Tử Hi, giọng nói của Tầm Mịch đầy nghẹn ngào, nói:
“Anh Tử Hi, anh Tử Hi, anh rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi”
Em không sợ chờ anh, chỉ sợ đợi không được anh thôi.
Đàm Tử Hi nghiêng đầu hôn nhẹ lên đầu tóc của Tầm Mịch, vô cùng dịu dàng, kèm theo sự đau lòng.
“Còn không phải có người nói, nếu anh lại không tỉnh dậy, thì sẽ không cần anh sao?”
“Cho nên, anh sao có thể không tỉnh dậy kia chứ, làm sao anh có thể buông tha em cho được. Đời này … em, chỉ có thể là của anh ”
Đương nhiên, kiếp sau, kiếp sau … sau, sau nữa, đời đời - kiếp kiếp đều là của anh.
Hai người, hai trái tim, được ghép nối lại với nhau, hóa thành một bầu trời xanh tuyệt đẹp.
Đó là thế giới riêng của bọn họ, trong đó có bọn họ sinh hoạt hằng ngày, có tiếng cười đùa, có những câu nói ngọt ngào, có chua xót, còn có rất nhiều niềm hạnh phúc.
Tầm Mịch liên tục gật đầu:
“Em là của anh, vĩnh viễn đều là của anh”
Dù cho em có luân hồi bao nhiêu lần, thì trái tim vẫn luôn thuộc về anh, ai cũng không đoạt được.
Ngoài cửa, Đàm baba cùng Đàm mama thở ra một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng nó cũng tỉnh lại.
Gần hai tháng nay, bọn họ nhìn thấy Tầm Mịch tự tay chăm sóc thằng nhóc nhà mình, nói không cảm động, không đau lòng là giả.
Ngay cả khi, biết mọi chuyện chính là bởi vì con bé, con trai mình mới hôn mê không dậy như vậy, nhưng … bọn họ vẫn đau lòng đứa nhỏ này.
Hai người không có đi vào quấy rầy thế giới riêng của bọn nhỏ, xoay người đi tìm bác sĩ.
Trải qua một tuần luân phiên kiểm tra, viện trưởng không khỏi hô to hai tiếng ‘ kỳ tích’. Trải qua những ngày dưỡng thương nhàn nhã, vô cùng hạnh phúc, Đàm Tử Hi rốt cuộc cũng được sự đồng ý cho phép xuất viện.
Vốn dĩ viện trưởng sớm nói sức khỏe của anh đã không có việc gì trở ngại, chỉ là Tầm Mịch không yên tâm, muốn anh ở lại trong bệnh viện thêm hai tuần nữa, cho yên tâm.
Đàm Tử Hi tự nhiên sẽ không cãi lại lời người yêu bé bỏng nhà mình, vô cùng thông minh gật đầu ở lại nằm dưỡng thương tiếp.
Dù sao, mỗi ngày có người yêu nằm trong ngực, muốn ăn đậu hủ như thế nào thì ăn, ngày tháng cứ như vậy mà trôi qua, anh thật sự còn không nghĩ muốn xuất viện đâu.
Sau khi xuất viện, điều đầu tiên cần làm là kéo Tầm Mịch đi Cục Dân Chính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...