Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần, Ngươi Đoạt Diễn

Edit: Mi An

Beta: LoBe

* * *

Kinh thành lại có chuyện lớn, không cần đoán ai là đầu sỏ gây tội, lại do tai tinh đại họa Bạch Du Nhi gây ra!

Nghe nói sau khi Trường Ninh quận chúa đưa thuốc cho Lục hoàng tử, trên đường đi thỉnh an Hoàng Quý Phi thì gặp phải Bạch Du Nhi tới gây sự.

"Bạch tai họa" không uổng thanh danh thối nát, vô cùng kiêu ngạo, chặn Trường Ninh quận chúa lại bắt nàng dập đầu hành lễ, đúng là đồ điên. Từ lâu Hoàng đế đã hạ chỉ Trường Ninh quận chúa bình thường không cần hành đại lễ trong cung, "Bạch tai họa" này đúng là to gan, dám coi thường cả ý chỉ của Hoàng đế!


Trường Ninh quận chúa tốt bụng khuyên nhủ, "Bạch tai họa" không nghe thì thôi, còn động thủ với nàng, may mà tỳ nữ bên người quận chúa Trường Ninh biết một ít quyền cước công phu mới giúp cho quận chúa như hoa như ngọc, ôn nhu thiện lương không bị khi dễ. Nhưng "Bạch tai họa" này vẫn chưa chịu dừng, nói không để yên cho quận chúa Trường Ninh, không biết đã hạ thuốc gì cho quận chúa nương nương mà làm nàng hôn mê đã năm ngày chưa tỉnh, đến ngự y cũng không kiểm tra ra được gì.

Lần này không chỉ Hoàng Quý Phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa hoàn toàn phát điên, ngay cả Hoàng đế và Thái hậu cũng nổi cơn thịnh nộ, không nói hai lời nhốt Bạch Du Nhi vào Tông Nhân Phủ, nghiêm hình tra tấn, nhất quyết muốn nàng thú nhận đã dùng tà thuật gì hại Trường Ninh. Trong lúc này, có mấy bình dân tới Đại Lý Tự cáo trạng An Quốc Công đã từng vì thanh danh của Bạch Du Nhi, sau khi nàng ta hành hung hại chết thân nhân của mình thì phái người tiêu diệt cả nhà họ, chứng cứ vô cùng xác thực, Hoàng đế hạ chỉ bắt giam An Quốc Công, niêm phong phủ đệ.

Hiền phi và Tam hoàng tử thì quỳ gối bên ngoài ngự thư phòng nhận tội. Sau khi bị Hoàng đế tức giận mắng một trận, Tam hoàng tử tạm thời bị giam cầm trong phủ đệ, Hiền phi bị triệt phi vị, xuống Trần tần. Sự nỗ lực chuẩn bị nhiều năm qua của hai mẹ con bị Bạch Du Nhi xáo trộn, gần như đổ sông đổ bể toàn bộ, hai người quả thực hận chết tai tinh Bạch Du Nhi, càng ước gì nàng chết rục trong lao, làm gì còn quan tâm hiện tại nàng ta chết hay sống.

Bây giờ bọn họ chỉ có thể cầu nguyện Trường Ninh không sao, nếu không việc này nhất định sẽ không xong, không nói Hoàng đế, hai kẻ điên Hạ Thiển Nguyệt và Vĩnh Bình kia sẽ cắn chết họ.

Người trên tức giận, bách quan rùng mình, nhiệt độ trong kinh thành hạ thấp đến mức đóng băng, người người cảm thấy bất an, e sợ vừa mắc lỗi một cái, lửa sẽ lan tới người mình, trong lòng thực sự hận tai tinh Bạch Du Nhi đến nghiến răng. Nàng ta không thể an phận chút sao, không thể không gây ra họa lớn sao? Đáng thương quận chúa Trường Ninh xui xẻo, trước đây không quen biết Bạch Du Nhi thì vinh sủng vô hạn, từ khi gặp phải Bạch Du Nhi, bị cướp trượng phu, còn hai lần sinh tử chưa biết.

Quả nhiên Bạch Du Nhi chính là tai họa lớn!

Không chỉ các thế gia nghĩ vậy, Tông Nhân Phủ bởi vì vẫn chưa cạy ra được miệng Bạch Du Nhi đã bị phía trên liên lụy không ít, họ không dám đắc tội cũng không dám oán hận người phía trên, nhưng họ lại hận kẻ gây ra tất cả mọi chuyện này đến ngứa răng, ha ha ha, ngày lành của lão tử là do kẻ tai họa ngươi mà mất rồi.

Cứ như vậy, Tông Nhân Phủ dùng hết sức từ hồi bú sữa mẹ ra tra hỏi, ngay cả thập đại khổ hình trong lịch sử cũng dùng trên người Bạch Du Nhi. Lần này Bạch Du Nhi lại bị Dư Duyệt hố một phen sống quá sướng rồi!

Nhưng không thể đồng tình chính là, nếu không phải tự nàng ta tìm chết đâm đầu vào, cũng sẽ không rơi vào kết cục này đúng không?

Có người nói trời làm bậy còn có thể tha thứ, nhưng tự làm bậy thì không thể sống!


Năm ngày, mười ngày, nửa tháng trôi qua, Trường Ninh quận chúa vẫn chưa tỉnh, khiến mọi người cảm thấy tuyệt vọng, càng ngày càng không ôm hy vọng vào việc nàng có thể tỉnh lại nữa. Nhưng dù trong lòng nghĩ vậy, không ai dám để lộ ra suy nghĩ đó trên mặt, nếu không Hoàng Quý Phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa, à, còn có Lục hoàng tử sẽ không tha cho ngươi.

Nhắc tới Lục hoàng tử, mọi người lại một trận cảm thán, trong mười ngày Trường Ninh quận chúa hôn mê, Lục hoàng tử bỗng nhiên xin Hoàng đế ban thánh chỉ muốn thú Trường Ninh quận chúa, khiến mọi người kinh ngạc đến ngây người. Nếu Trường Ninh quận chúa còn bình thường, Lục hoàng tử muốn thú thì chẳng lạ gì, nhưng vấn đề là bây giờ nàng sinh tử chưa rõ, nhỡ đâu thoáng cái còn chưa lấy được thê đã thành người góa vợ, vậy thì xui xẻo biết mấy!

Mặc dù Hoàng đế không coi trọng Mạc Ly Dạ, nhưng thế nào cũng là con trai trưởng nhà mình, cái này..

"Phụ hoàng, trước đây nhi thần rất ít khi ra ngoài, kể cả cửa cung, là Trường Ninh giúp thân thể nhi thần tốt hơn không ít, ít nhất có thể đi ra cửa cung, xem hết cảnh phồn hoa trong nhân gian, nàng với nhi thần có đại ân, lúc trước nhi thần không dám nghĩ tới, là vì không muốn cái cơ thể rách nát này liên lụy nàng, nhưng bây giờ nàng hôn mê bất tỉnh, nhi thần hy vọng nàng biết còn có một người đang nhớ thương nàng, có lẽ nàng sẽ sớm tỉnh lại cũng không chừng."

Lời nói Mạc Ly Dạ chứa đựng thâm tình không hối hận, tình thâm nghĩa trọng, khiến Hoàng đế cảm khái liên tục, nhưng vẫn hỏi: "Nếu cả đời nó không tỉnh thì sao?"

"Vậy nhi thần sẽ canh giữ bên người nàng cả đời." Mạc Ly Dạ chém đinh chặt sắt, không oán không hối!

Hoàng đế đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, vỗ vai hắn, đưa mắt nhìn về phía Hoàng hậu tiến vào cùng với lão Lục, "Hoàng hậu, nàng thấy sao?"


Hoàng hậu than một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Là mẫu thân, thần thiếp tất nhiên không muốn, nhưng tính tình Dạ nhi rất bướng bỉnh, một khi quyết định sẽ không quay đầu, thần thiếp chỉ có thể cầu nguyện trời cao hậu đãi Dạ nhi một lần, để Trường Ninh sớm tỉnh lại."

Hoàng đế nặng nề gật đầu, tự mình hạ chỉ hiểu dụ thiên hạ hôn sự của hai người, còn sắc phong Mạc Ly Dạ thành Thanh vương, cho hai người một sự vinh quang cực lớn, tìm kiếm thần y trong thiên hạ ở phạm vi rộng hơn để chữa bệnh cho Dư Duyệt.

* * *

Lại một tháng qua đi, Dư Duyệt vẫn bình thường nhưng mãi không tỉnh, trừ Hoảng Quý Phi, Vĩnh Bình trưởng công chúa và Mạc Ly Dạ ra, lúc này đã không còn ai có niềm tin vào việc nàng có thể tỉnh lại.

"Ta chưa thấy ai ngủ nướng lâu như nàng."

Mạc Ly Dạ vắt khăn lông, vừa cẩn thận lau khuôn mặt và ngón tay của Dư Duyệt, vừa nhìn dung nhan khi ngủ như họa của nàng, trêu chọc nói. Giọng hắn vẫn ôn nhu, đôi mắt phượng vẫn dịu dàng, không có tuyệt vọng, không có tiêu điều, dường như Dư Duyệt thật sự chỉ là ham ngủ mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui