Edit: Heidi Tran
Beta: Nlthanhdieu
Ngươi ngoan ngoãn biết rõ sẽ có nguy hiểm, còn cố tình chạy vào trong núi sao?
Nói nàng không biết chuyện, Mạc Ly Dạ im lặng, người không biết gì sẽ mang theo dược phẩm trân quý bảo vệ tính mạng ở trên người sao?
Nhưng, nhìn thấy vẻ mặt yên lặng bình thản của nàng, đôi mắt đen xinh đẹp trong suốt, cuối cùng Mạc Ly Dạ không nói gì, giúp nàng chỉnh lại áo choàng, xoay người đi nấu canh cá cho nàng.
"Lục biểu ca, ta hôn mê đã bao lâu rồi?" Dư Duyệt nhìn hắn vẫn thanh nhã như trước, nhưng tựa như mang theo hình bóng trong tim, chớp chớp mắt hỏi.
"Ba ngày."
Ánh mắt Dư Duyệt lóe lên một cái, ngón tay hơi cong lên..
"Hoàng mẫu phi và mẹ đều ổn."
Dư Duyệt thở dài một hơi khóe miệng giật một cái, nhìn bóng lưng thẳng tắp có chút gầy gò, là ảo giác sao? Lục biểu ca thanh nhã như nguyệt sao lại có hứng thú xấu xa như vậy.. Thật là lạ!
Dư Duyệt cảm giác mình tựa như bị tổn thương, trong lòng có một luồng khí chắn ở trong ngực, nhưng vẫn phải nói. "Cảm ơn Lục biểu ca."
"Không có gì." Thấy nàng nghĩ một đằng nói một nẻo, khóe miệng Mạc Ly Dạ hơi nhếch lên, buồn bực trong lòng tan đi rất nhiều.
Dư Duyệt yên lặng nhắm mắt lại, bây giờ nàng thực sự rất yếu, cần phải nghỉ ngơi! Không phải là không muốn nhìn thấy Lục biểu ca!
* * *
Vết thương trên người Dư Duyệt quá nặng, không thích hợp di chuyển, đến ngày thứ tư, Yến Ngữ và Yến Họa đã tìm được tới đây, dù sao nàng cũng là một nữ hài tử, trước đó bị thương nghiêm trọng, nàng lại hôn mê, không có kiêng kị gì, nhưng cuối cùng vẫn là nam nữ khác nhau, rất nhiều chuyện Mạc Ly Dạ cũng không tiện làm.
Dư Duyệt thấy hai người tuy là quấn băng vải, nhưng không có bị thương nặng, tâm trạng khẽ buông lỏng. "Các ngươi không sao là tốt rồi."
"Quận chúa!"
Yến Ngữ Yến Họa nhìn cơ thể quận chúa nhà mình không có chỗ nào lành lặn, cho dù trầm ổn bình tĩnh đi nữa, cũng không nhịn được nước mắt ùa ra.
Dư Duyệt bất đắc dĩ cười. "Đừng khóc, chẳng phải ta không có việc gì sao?" Nàng thật sự cảm thấy vết thương này không có gì cả, mặc dù có hơi đau, nhưng so với việc linh hồn bị chèn ép trước đó, thật sự không là gì cả, hơn nữa chỉ cần có thể sống sót, đau thì có gì đáng sợ?
"Đúng vậy, người sẽ ổn thôi." Yến Ngữ Yến Họa lau nước mắt, cuốn tay áo lên, bắt đầu thu dọn sơn động, từ nhỏ quận chúa đã cơm no áo đẹp, đâu từng chịu qua ủy khuất đến thế này? Nếu không phải do lúc này nàng không thể di chuyển, hai người đã sớm đưa nàng trở về phủ công chúa, triệu tập thái y tốt nhất trong hoàng cung tới trị thương cho nàng, dùng dược liệu tốt nhất cẩn thận chăm sóc.
Dư Duyệt nhìn thấy chưa uống hết một chén trà, sơn động vốn đơn sơ đã được hai người thu dọn đến sạch sẽ không nói, còn bày ra lò sưởi, huân hương, trải thảm lông cừu, ngay cả giường đá dưới người nàng cũng được lót lên một tấm da chồn thoải mái cùng với gối dựa!
Dư Duyệt: "..."
Từ chỗ nào mà các nàng biến ra nhiều đồ vật như thế?
Yên lặng liếc mắt với Mạc Ly Dạ, ừm, có loại cảm giác kiêu ngạo đột nhiên sinh ra, võ công cao cường, tay chân lanh lẹ, có thể lên được sảnh lớn, có thể xuống được phòng bếp, quan trọng vẫn là hộp đồ nghề, Yến vệ nhà nàng tuyệt đối hoàn mỹ!
"Yến Ngữ, nương ta, a di cùng với A Thấm thế nào rồi?"
Hôm qua tỉnh lại tinh thần không tốt, chỉ biết hiện tại các nàng vẫn mạnh khỏe, nhưng tình huống cụ thể thì lại không biết.
Yến Ngữ nhìn thoáng qua quận chúa nhà mình đang nằm ở trên giường, rất muốn nói một câu, quận chúa, người còn bị thương kìa, nghỉ ngơi một chút đi!
Nhưng cho dù lần đầu tiên trong đời quận chúa làm một chuyện không đáng tin cậy, còn thiếu chút nữa đã mất đi mạng nhỏ, nhưng địa vị của nàng ở trong lòng Yến vệ vẫn sẽ không lay động, Yến Ngữ nhếch cánh môi, dưới ánh mắt bình tĩnh của nàng, không dám có nửa câu giấu diếm.
Thì ra đêm đó, nàng kéo Bạch Du Nhi đi không được bao lâu sau, có một lần Như Thấm lâm vào nguy hiểm, cũng may Dịch Bắc Chiến tới kịp thời, chẳng những cứu nàng, Dịch Bắc Chiến đã hoàn toàn nhận thức được tâm của hắn, nếu không phải Dư Duyệt sống chết không rõ, Như Thấm nôn nóng không thôi, hắn đã sớm tiến vào hoàng cung cầu Hoàng đế tứ hôn.
Về phần Hoàng Quý phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa, Yến Ngữ thở dài một hơi, lúc nghe được quận chúa xảy ra chuyện, hai vị nữ nhân địa vị cao ngày thường thận trọng, hoàn toàn phát điên, không màng đến của Hoàng đế và Thái hậu khuyên can, quả quyết muốn chạy đến đáy vực đi tìm quận chúa, càng không để bất cứ kẻ nào nói một câu quận chúa gặp bất trắc, nếu không tuyệt đối sẽ đẫm máu, dọa sợ một đám phu nhân quý nữ phải tránh xa ba thước, im như thóc.
Mà trước đó Bạch Du Nhi ở cùng với quận chúa, lúc vẫn còn đang hôn mê thì bị Hoàng Quý phi hạ chỉ trực tiếp dùng dược mạnh rót cho tỉnh lại, buộc nàng ta phải nói ra tình huống của quận chúa, nếu không phải An Quốc Công tới kịp thời, đoán chừng cũng sẽ dùng tới hình phạt.
Nhớ tới vừa mới trải qua một hồi sống chết, tinh thần Bạch Du Nhi không tốt lại bị Hoàng Quý Phi giày vò, thật buồn và bi thảm, có điều không thông cảm được là đúng.
Sau đó ám vệ của Lục hoàng tử nói cho Hoàng Quý phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa biết Dư Duyệt không sao, chỉ là bây giờ không thể động đậy được, vẻ điên cuồng trong mắt của các nàng mới rút đi.
"Ban đầu Hoàng Quý phi nương nương và trưởng công chúa điện hạ muốn tự mình tới đây chăm sóc ngươi, nhưng thứ nhất sơn động này gập ghềnh, không tiện, thứ hai Lục điện hạ chỉ nói chân người bị thương không tiện đi lại, những thứ khác đều ổn, các nàng cũng yên tâm vài phần, thứ ba, hai ngày trước đó nháo ra động tĩnh quá lớn, kinh thành cũng có cục diện rối rắm phải thu dọn, tránh ảnh hưởng đến người, lúc này mới khuyên được hai vị ấy."
Dư Duyệt thở nhẹ một hơi, cảm kích nhìn về phía Mạc Ly Dạ: "Làm phiền Lục biểu ca rồi."
Nhớ tới trong cốt truyện sau khi Trường Ninh chết, Hoàng Quý phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa liều mạng, điên cuồng trả thù, trong lòng Dư Duyệt đau đớn một hồi, cũng may lần này nàng rớt xuống vách núi, lúc chưa xác định được tình huống của nàng, các nàng đều đặt hết tinh lực vào chuyện đi tìm kiếm nàng, vẫn chưa làm ra chuyện gì khiến đế vương không thể tha thứ.
Tin tưởng chỉ cần nàng không có việc gì, với tâm kế mưu lược của Hoàng Quý phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa, giải quyết chuyện hai ngày trước, điều tra rõ chân tướng không phải là việc khó, càng tuyệt đối sẽ không có khả năng bị Mạc Ly Cẩn và Hiền phi âm mưu đi đối phó với Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử.
Mạc Ly Dạ cười dịu dàng, tựa như thanh phong đạm nguyệt, lại tựa như ánh sáng mặt trời chiếu xuống sương mai óng ánh động lại trên lá trúc xanh tươi, vô cùng thanh nhã: "Ta còn chờ lần sau cùng với Trường Ninh đi thưởng thức biển hoa mai."
Dư Duyệt nở nụ cười xinh đẹp, gật đầu: "Là vinh hạnh của Trường Ninh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...