Mau Xuyên Nữ Phụ Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!


Edit: Thuần An
Lãnh Minh Hoa gật gật đầu mở miệng: "Được, hiện tại tôi đi theo cô nhìn xem."
Sau đó nhìn về phía Vô Dược và Bạch Cẩn Mộ hỏi: "Tiểu Tịch, cậu muốn cùng đi xem không?"
Vô Dược suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: "Tôi không quấy rầy công việc của anh nữa, tôi và Mộ Mộ muốn xem qua viện nghiên cứu được không?"
Lãnh Minh Hoa suy nghĩ một chút, chần chờ một hồi, nhưng cuối cùng vẫn là trả lời: "Được, vậy cậu liền dạo đi.

Nhưng không được đi qua khu thực nghiệm số 11 bên kia."
Vô Dược gật gật đầu trả lời: "Được, tôi đã biết."
Vô Dược và Bạch Cẩn Mộ ở khu thực nghiệm chủ tuỳ tiện đi dạo, cuối cùng đi tới phòng thí nghiệm chuyên dụng lúc trước của Nhạc Sanh.
Phong Tịch là nữ nhi của Nhạc Sanh, cho nên khi Vô Dược nói muốn vào phòng thí nghiệm trước kia của Nhạc Sanh, cũng không có người cản trở.
Sau khi một trợ lý đưa bọn họ tới phòng thí nghiệm của Nhạc Sanh, liền thức thời rời đi.

Vô Dược đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, sau khi Nhạc Sanh chết cũng không có người dùng phòng thí nghiệm này.

Cho nên đồ vật bên trong hầu như còn nguyên lúc Nhạc Sanh còn sống dùng.
Ngoại trừ tư liệu thực nghiệm của bà còn có ghi chép lại các thực nghiệm bên ngoài.

Đồ vật khác hầu như không có nhúc nhích.
Vô Dược vào phòng đóng cửa lại, sau khi phát hiện không có camera liền bắt đầu tìm kiếm.
Bạch Cẩn Mộ vẫn luôn không nhúc nhích giống như đang suy nghĩ gì đó.

Cuối cùng cầm lấy một khung ảnh, trong khung ảnh đó là ảnh chụp chung của Phong Tịch hồi nhỏ cùng vợ chồng Nhạc Sanh.
Đầu ngón tay Bạch Cẩn Mộ nhẹ nhàng vuốt, sau đó con mắt trầm xuống, một ngón tay gõ nhẹ lên mặt trên của tấm ảnh.
Vô Dược phát hiện động tác dị thường của anh, chậm rãi đến gần.
Không lâu sau, khung ảnh phát ra ánh sáng màu lam chiếu về phía một vách tường.

Sau đó vách tường từ một vết nứt nhỏ dần dần lan ra.
Vết nứt giống như một cánh cửa chậm rãi mở ra, tiếp theo liền lộ ra một con đường tối.

Con đường không lớn, bên trong có một cái hộp đàn gỗ nhỏ.
Vô Dược kinh ngạc nhìn Bạch Cẩn Mộ, sau đó hỏi: "Mộ Mộ, anh sao có thể..."

Sau khi nhìn đến cái hộp đàn gỗ kia anh mới biết được món đồ trước mắt này là thứ Vô Dược muốn tìm.
Bạch Cẩn Mộ không có trả lời vấn đề của cô, nói thẳng ra: "Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã!"
Vô Dược gật gật đầu, sau khi bắt được hộp đàn gỗ, bảo Bạch Cẩn Mộ đem đồ vật khôi phục nguyên trạng.

Sau đó liền rời đi.
Vô Dược và Bạch Cẩn Mộ không có hấp tấp rời đi, mà một bộ dạng thong dong bình tĩnh giống như bọn họ thật sự tham quan xong, sau đó không có chuyện gì mới rời đi.
Thời điểm Lãnh Minh Hoa nghe được trợ lý nói bọn họ rời đi, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: "Thời điểm bọn họ rời đi biểu tình như thế nào?"
Trợ lý trả lời: "Không có biểu tình gì, tựa hồ thật bình đạm."
Lãnh Minh Hoa nhàn nhạt ứng thanh: "Ân! Ta đã biết."
--
Sau khi Vô Dược trở lại chỗ ở liền không chờ nổi mà gấp gáp mở hộp ra.

Bên trong hộp chỉ có một chiếc nhẫn rất bình thường, ngoại trừ nó điêu khắc tương đối tinh xảo, giống như so với những loại nhẫn khác không có gì bất đồng.
Căn cứ vào ký ức của Phong Tịch đây chính là lễ vật đầu tiên mà Phong Tịch dùng chính tiền của mình kiếm được tặng cho Nhạc Sanh.


Không nghĩ tới vậy mà lại chính là chìa khoá mở ra siêu không gian.
Bạch Cẩn Mộ cầm lấy, nhẹ nhàng mà đeo lên ngón tay Vô Dược.

Ngay sau đó Vô Dược cảm giác được mình và siêu không gian có mối liên kết, tựa hồ tuỳ thời có thể đi vào.
Vô Dược lôi tay Bạch Cẩn Mộ cùng tiến vào siêu không gian.
Nhìn từng mảnh cây xanh phồn hoa, Vô Dược cảm thấy chính mình phảng phất lại đến một thế giới khác.
Bạch Cẩn Mộ lôi kéo tay Vô Dược, bất giác nắm chặt một chút.
Vô Dược rốt cuộc phát hiện anh không thích hợp, sau đó mở miệng hỏi: "Mộ Mộ, anh có phải phát hiện ra cái gì không?"
28/11/2020


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui