Mau Xuyên Nữ Phụ Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Edit: Thuần An
Vô Dược mỉm cười nhẹ giọng hỏi: "Mộ Mộ có thể tháo cái này ra không? Em cảm thấy không thoải mái."
Bạch Cẩn Mộ buông cô ra, khuôn mặt mới vừa hoà hoãn lại âm trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, âm thanh lạnh lẽo: "Em muốn rời khỏi anh!"
Vô Dược kinh ngạc nhìn hắn, mặt đầy mộng bức: "Vì sao...!Lại nói như vậy?"
"Anh..." Bạch Cẩn Mộ phẫn nộ mở miệng: "Anh đã biết, em không cần gạt anh.
Em không muốn bị anh đồng hoá là không muốn cùng anh vĩnh viễn ở bên nhau.
Em không thích anh!"
Cái quỷ gì! Vô Dược siêu cấp vô ngữ, đứa nhỏ này có phải suy nghĩ nhiều quá không? Cô đã nói thích anh hoặc là yêu anh quá nhiều lần rồi đi?
Bạch Cẩn Mộ thấy cô không nói lời nào, liền cho rằng cô cam chịu.
Đôi mắt huyết sắc mơ hồ có chút hơi nước, âm thanh vô lực mở miệng: "Vì sao em không thích anh..."
Vô Dược cũng bị anh tức tới điên rồi, cô tát một phát bụp lên đầu anh, rống lên một tiếng: "Bạch Cẩn Mộ, anh có phải ngốc không, rốt cuộc em phải nói bao nhiêu lần anh mới tin tưởng em yêu anh?"
Bạch Cẩn Mộ bị hành động của cô doạ, ngây ngốc nhìn cô: "Em...!Ngô..."
Thời điểm anh còn chưa hỏi xong, Vô Dược đã đè anh xuống thân, hung hăng hôn lên môi đỏ bừng của anh.
Qua hồi lâu cô mới thả ra, con mắt thâm thuý đối diện với đôi mắt huyết đồng mê ly của anh: "Tin chưa?"
Bạch Cẩn Mộ tay sờ lên mặt cô: "Tịch Tịch..."
"Còn không tin? Ân?" Vô Dược nhìn anh đã không còn vẻ ôn nhu ngày thường, khiến Bạch Cẩn Mộ có một loại cảm giác xa lạ.
"Tịch Tịch, anh..." Thời điểm nội tâm Bạch Cẩn Mộ còn đang đấu tranh.
Hành động của Vô Dược khiến anh bị doạ rồi.
Vô Dược không biết từ đâu lấy ra một con dao nhỏ, thời điểm Bạch Cẩn Mộ còn không kịp phản ứng liền cắt lên cổ một đường.
Máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra, Bạch Cẩn Mộ bắt lấy tay cô, tức giận hỏi: "Em làm cái gì?"
Vô Dược xem như tính tình tốt, nhưng vẫn nổi nóng: "Bạch Cẩn Mộ, mẹ nó anh không phải không tin em sao? Nếu anh không tin em như vậy thì hiện tại giết em đi.
Bằng không về sau còn dám nghi ngờ lời em nói, em liền thật sự không cần anh."
Nếu bây giờ còn chưa tin thì anh thật sự là đồ não tàn.
Đầu lưỡi liếm liếm vết thương trị liệu cho cô, sau đó nhẹ giọng nói: "Tịch Tịch anh sai rồi, anh về sau sẽ không như vậy.
Em đừng làm anh sợ."
Vô Dược lạnh lùng mở miệng: "Tin?"
Anh gật gật đầu ứng thanh: "Ân."
"Hừ!" Vô Dược hừ lạnh một tiếng, sau đó mở miệng: "Chỉ là em hiện tại không vui vẻ."
"Tịch Tịch...!Anh..." Tay chân Bạch Cẩn Mộ có chút luống cuống, giống như không biết nên nói như thế nào.
Vô Dược bất đắc dĩ thở dài, hung hăng xoa xoa mặt anh: "Anh a! Em nên bắt anh làm thế nào mới tốt đây?"
Nhìn biểu tình nhu hoà xuống của cô, Bạch Cẩn Mộ nhẹ nhàng thở ra, bắt lấy tay cô cọ cọ: "Tịch Tịch, em không tức giận đúng không?"
Vô Dược nhẹ giọng hỏi: "Về sau còn làm như vậy không?"
"Sẽ không." Bạch Cẩn Mộ lập tức trả lời: "Chỉ cần Tịch Tịch vĩnh viễn thích anh, anh vĩnh viễn đều sẽ không làm như vậy."
Vô Dược nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, sau đó nói: "Có thể giúp em mở khoá chưa?"
"A?" Bạch Cẩn Mộ ngốc xong lúc sau lập tức phản ứng lại: "Anh tháo ra ngay lập tức." Sau đó nhẹ nhàng chạm vào xích sắt liền nát.
Vô Dược lại hỏi: "Chúng ta hiện tại có thể về nhà?"
Bạch Cẩn Mộ mỉm cười: "Đương nhiên có thể...!Không đúng...!Anh...!Hình như không thể biến trở lại..."
26/11/2020
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...