Mau Xuyên Nữ Phụ Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Edit: Thuần An
Anh hít sâu vài cái, muốn cật lực lấn áp cái ý niệm phẫn nộ của anh xuống.
Nhưng ý niệm kia như mọc rễ lại điên cuồng sinh trưởng khiến anh hoàn toàn không thể áp xuống.
Nghĩ đến việc cô không thích anh, trong lòng liền nhịn không được mà điên cuồng lên.
Tâm bình tĩnh lại lần nữa dâng lên ý tưởng muốn huỷ diệt thế giới này.
Cô là của anh, sao cô có thể không thích anh? Sao cô có thể không yêu anh?
Nếu cô không yêu anh, vậy cùng đi chết đi.
Thế giới này là vật kỷ niệm anh gặp cô, vậy cũng cùng nhau huỷ diệt đi.
Khoé môi Bạch Cẩn Mộ giơ lên, lộ ra nụ cười khinh miệt.
Con mắt huyết sắc ngoại trừ âm trầm cũng chỉ có lạnh băng.
Nếu Vô Dược biết ý tưởng của anh, cô nhất định sẽ nói: Thiếu niên, bĩnh tĩnh a! Bổ não sẽ chết người nha.
Tóc đen của Bạch Cẩn Mộ không biết khi nào biến thành tóc bạc dài ngang eo, khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân thêm vài phần quyến rũ, tính trẻ con giữa mày trút hết thay vào đó chỉ có thành thục.
Ánh mắt anh vẫn luôn nhìn về phía L thị, chỉ là thân ảnh muốn nhìn thấy nhất lại chậm chạp không xuất hiện.
"A!" Anh cười tự giễu một chút, anh không biết chính mình đến tột cùng là mong chờ cái gì? Rõ ràng biết là không có khả năng nhưng vì cái gì anh vẫn không cam lòng như vậy.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát môi mình, tựa hồ hương vị của cô còn lưu lại trên đó.
Trong con mắt tham niệm ngày càng nặng: "Tịch Tịch...!Anh thích em như vậy, vì sao em lại không thích anh?"
Ngón tay bất giác dùng một chút lực, máu đỏ thắm từ môi anh toát ra, anh nhẹ nhàng liếm liếm: "Bất quá...!Cùng Tịch Tịch không có quan hệ...!Chúng ta sẽ ở bên nhau, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."
Bạch Cẩn Mộ vừa nghĩ, vừa trở về.
Khi trở lại cửa thành L thị.
Một mùi máu tươi chui vào mũi anh.
Bước chân Bạch Cẩn Mộ dừng một chút.
Không khí xung quanh nháy mắt lạnh xuống, tang thi gần đó không có một ai không quỳ trên mặt đất run rẩy.
Chỉ trong nháy mắt, Vô Dược liền rơi vào lòng ngực của anh.
Đôi mắt Bạch Cẩn Mộ nheo lại, lạnh lùng nhìn tang thi trước mặt hai người.
"A! Không tồi, thế mà lại khôi phục."
Lưu Xuyên như nhớ tới người nam nhân khủng bố trước mắt: "Bệ...!Bệ hạ..."
Bạch Cẩn Mộ ôm Vô Dược chậm rãi hướng L thị đi đến, Vô Dược cũng không thể nhìn được Bạch Cẩn Mộ làm cái gì, nhưng nghe được tiếng kêu thảm thiết của Lưu Xuyên.
Hẳn cô có thể tưởng tượng ra.
Vô Dược giơ tay xoa mặt anh: "Mộ Mộ anh..."
Bạch Cẩn Mộ nhìn cô một cái thật sâu, nhẹ nhàng hỏi: "Đi ra tìm anh?"
Vô Dược gật gật đầu, sau đó giải thích nói: "Mộ Mộ, em không phải muốn cự tuyệt anh, chỉ là em có nguyên nhân của mình.
Anh hiểu không? Chính là...!Em có lòng kiên trì của em.
Em thích anh, em yêu anh.
Em nguyện ý đời đời kiếp kiếp cùng anh ở bên nhau.
Không liên quan đến chủng tộc."
Bạch Cẩn Mộ thấy cô hống anh vẫn rất nhiệt tình.
Nhưng cho dù là hống anh, anh cũng nhận.
Khi vừa mới ngửi được mùi máu tươi của cô, tâm điên cuồng tựa hồ so với thời điểm biết cô không thích anh còn thêm phiền muộn.
Anh thật sự rất muốn cùng cô đi chết, như vậy cô sẽ hoàn toàn thuộc về anh.
Chính là anh phát hiện mình giống như không làm được.
Anh muốn cô là một người sống sờ sờ, một người sẽ cười với anh sẽ nói với anh lời cô muốn nói.
Mỗi nhất cử nhất động đều có thể lôi kéo anh về tâm của cô.
Anh thậm chí cảm thấy nếu anh chết thật, cô liền thật sự cùng anh không có quan hệ.
Cho nên anh sẽ không để cô chết, nếu thống khổ, vậy thì cùng nhau thống khổ đi! Anh tuyệt đối sẽ không buông tha cô.
26/11/2020
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...