Mau Xuyên Nữ Phụ Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Edit: Thuần An
Vô Dược không hiểu rõ trước kia hắn có ai hay không, tay choàng lên cổ hắn, đối diện với đôi mắt của hắn mở miệng nói: "Thiếp thích chàng, cho nên thiếp không để bụng chàng trước kia như thế nào.
Chỉ là thiếp thật ích kỷ, từ khi chàng nói tâm ở trên người thiếp, thiếp hy vọng chàng về sau chỉ có một mình thiếp.
Nếu chàng không làm được có lẽ thiếp..."
Nàng chưa nói xong môi liền bị hắn chặn lại, Nam Cung Vãn hôn nàng đến khi toàn thân vô lực mới buông ra: "Ta không có, trước khi biết nàng ta chưa từng chạm qua nữ nhân nào, sau khi biết nàng ta cũng sẽ không động vào nữ nhân khác trừ nàng.
Thanh Thanh, từ trước đến nay ta chỉ thuộc về nàng.
Có thể cho ta một chút thời gian được không? Đến lúc đó hậu cung của ta chỉ có một người là nàng."
[Đinh! Giá trị yêu thích của nam thần +2, giá trị yêu thích hiện tại là 99!]
Vô Dược ghé vào trong lòng ngực hắn, nỗ lực tiêu hóa lời hắn nói.
Nói thật người mình yêu từng có nữ nhân khác (tuy rằng chỉ là thân thể hắn từng có), nhưng mọi việc đều có khả năng, chỉ là hắn là người nàng yêu, cho nên nàng chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận mà thôi.
Hiện tại ý của hắn là, ngoại trừ nàng hắn chưa từng có nữ nhân khác? Người mang thân thể cũng thế?
Vô Dược chớp chớp mắt: "Chàng nói là sự thật?"
Nam Cung Vãn thâm tình mở miệng: "Trẫm không lừa nàng."
——
Năm sau, tuyển tú chính thức bắt đầu.
Nữ tử trong nhà xuân xanh mười bốn đến mười tám chưa gả chồng hoặc không có hôn phối trong nhà đều có thể tham tuyển.
Nam Cung Vãn lấy lý do thân thể Quý phi không tốt từ chối, đem tuyển tú lần này đẩy cho là bốn vị Phù phi xử lý.
Nam Cung Vãn ngoài mặt là cho Phù phi vinh dự rất lớn, kỳ thật nội tâm là nghĩ như vầy: Cái gì tuyển tú rác rưởi? Mà cũng dám làm phiền mỹ nhân của hắn? Vốn dĩ hắn mỗi ngày phải thượng triều và duyệt tấu chương, thời gian hai người ở chung vốn không nhiều lắm, thứ rác rưởi như vậy vẫn là cho người khác đi.
——
Tĩnh Dạ: Đinh! Ký chủ nữ chủ đã vào cung, vì có thể mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhanh đi ngược nàng đi!
Vô Dược phụt cười: Tiểu Dạ Dạ, cô thay đổi rồi, cô trước kia sẽ không nói nói như vậy.
Tôi nhớ rõ thời điểm trước khia ngược Tô Tích cô còn đồng tình với cô ta.
Tĩnh Dạ: Đó là tôi tuổi trẻ không hiểu chuyện, hiện tại không giống!
Cô phát hiện sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, cô mở ra rất nhiều công năng.
Vì để vượt qua các huynh hệ của cô, cô nhất định phải nỗ lực hơn nữa, trợ giúp ký chủ hoàn thành nhiệm vụ.
Tĩnh Dạ: Đúng rồi, lòng tốt nhắc nhở ký chủ một câu.
Bởi vì cái gọi là hào quang vai chính, cho nên rất có khả năng xuất hiện tình huống nữ chủ vô tình hấp dẫn nam thần.
Cho nên ký chủ tốt nhất vẫn nên chú ý chút!
Vô Dược kéo kéo khóe miệng, trong lòng mắng câu phá hào quang, sau đó lại trả lời Tĩnh Dạ: Được, tôi đã biết.
——
Vô Dược đột nhiên có hứng thú, gọi Tịch Cầm (cung nữ Nam Cung Vãn phái đến cho nàng) tới Ngự hoa viên thả diều.
Nhân lúc không ai biết khi diều bay cao liền cắt đứt dây diều, diều liền rơi trên cây.
Vô Dược bộ dạng đáng thương hề hề nhìn Tịch Cầm, mở miệng nói: "Ngươi giúp bổn cung lấy về được không?"
Tịch Cầm theo bản năng nghe lệnh, thi triển khinh công liền đem nó bắt lấy, tới khi chân chạm xuống mặt đất mới nhất thời phát giác chính mình đang làm cái gì.
Nàng ngẩng đầu lên đối diện với Vô Dược cười như không cười.
Vô Dược đi đến trước mặt nàng: "Ngươi là người của ai? Ân? Cố ý tiếp cận bổn cung?"
Tịch Cầm quỳ xuống, sau đó mở miệng trả lời: "Nô tỳ là bệ hạ phái tới bảo vệ nương nương.
Bệ hạ sợ nương nương nghĩ nhiều cho nên mới bảo nô tỳ che giấu võ công, là nô tỳ lừa gạt nương nương, cầu nương nương trách phạt."
Thời điểm Vô Dược thấy nàng đến đã nhìn ra nàng có võ công, nàng còn tưởng rằng là phi tử hoặc đại thần nào đó phái đến! Không nghĩ tới lại là hắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...