Vô Dược ngồi bên cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao, cũng không biết có phải không có anh bên cạnh cho nên rất không quen hay không.
Vô Dược cúi đầu bất đắc dĩ cười cười: Thói quen thật là một thứ đáng sợ.Tay cô nhẹ nhàng xoa ngực của mình, mặt xẹt qua một mạt cảm giác quái dị.
Nghiêng đầu nhìn chim sơn ca và Phàn Sa đã an tĩnh ngủ, lắc lắc đầu sau đó trở lại trêи giường, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.Thời điểm Vô Dược trở lại trêи giường ngủ, trong hoa viên dưới cửa sổ, một nam nhân mặc trường bào màu trắng ưu nhã tôn quý chậm rãi đi ra, nhìn nơi Vô Dược vừa mới ngồi, khóe môi hơi hơi nhếch lên, con ngươi xanh thẳm không mây giờ phút này tràn đầy thâm tình.Anh nhẹ nhàng nhảy liền tiến vào trong phòng cô, môi anh ôn nhu hôn gương mặt cô, nhẹ nhàng mở miệng, phun ra: "Cách Lạp, vợ của anh, chờ anh."Sau đó ở trêи cổ cô mang lên một cái vòng cổ, anh lại lần nữa hôn lên mặt cô, cuối cùng mang theo vẻ tràn đầy không tha rời khỏi phòng....Thời điểm Vô Dược sáng sớm tỉnh lại đột nhiên phát hiện trêи cổ mình nhiều thêm một vòng cổ thập phần xinh đẹp.
Cô nhẹ nhàng sờ soạng vài lần, không biết vì sao, cô cảm giác được bản thân mình rất thích.Không phải vì nó xinh đẹp mới thích, mà là nó cho cô cảm giác khiến cô rất thích.
Cô tựa hồ chưa từng thích một cái vòng cổ tới như vậy.Cô khẽ cười cười, người hơn nửa đêm tiến vào phòng cô, còn lén lút như vậy phỏng chừng cũng chỉ có anh.Vô Dược hỏi: Nam thần thế giới này tên là gì.Tĩnh Dạ nhẹ nhàng khụ một chút: Sau đó mở miệng liền hai tích phân.Vô Dược nhớ tới mình còn mười mấy cái tích phân cuối cùng, khe khẽ thở dài, sau đó trả lời: Vậy thôi....!Tĩnh Dạ không còn lời nào, ký chủ cô thay đổi, trước kia cô không keo kiệt như vậy.Cửa phòng bị mở ra, Phàn Sa ngoan ngoãn đi đến, hướng cô hành lễ sau đó nói: "Chủ nhân, nô đã chuẩn bị bữa sáng cho chủ nhân, mời chủ nhân xuống dùng bữa."Vô Dược gật gật đầu ứng thanh: "Được, phiền toái cô, chờ chút nữa tôi liền xuống."Phàn Sa rất nghe lời lui xuống, trước khi rời đi còn rất cung kính trả lời một câu: "Không phiền toái, có thể phục vụ chủ nhân ngài, nô rất vinh hạnh."Vô Dược nhìn thân ảnh Phàn Sa rời đi, cho dù có thông minh, nhưng tiểu yêu tinh giống như Phàn Sa lực công kϊƈɦ không cao, cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành nô ɭệ của nhân loại......Dùng cơm xong Vô Dược ôm sách ma pháp, chậm rãi đến phòng học.
Phòng học rất ồn, có mấy cuốn sách đang bay, hoa tươi mỹ lệ biến thành động vật kỳ quái.
Yêu ma nhỏ yếu và xấu xí biến thành đối tượng thí nghiệm của bọn họ."..." Vô Dược tổng cảm giác nơi này so với lớp nhà trẻ cô thấy qua còn ầm ĩ hơn.Cô xuất hiện đột nhiên khiến toàn bộ lớp yên tĩnh, cô gái vừa nãy còn tung tăng nhảy nhót đã sửa sang lại dáng vẻ của mình, các nam sinh không có hình tượng lập tức sửa sang lại lễ phục của mình, giây tiếp theo biến trở về bộ dạng ưu nhã đoan trang.Thầy giáo ma pháp mang theo cô lên bục giảng, sau đó mở miệng nói: "Hôm nay chúng ta chào đón bạn học mới của chúng ta chính là người bên cạnh ta đây tiểu thư Đa Duy Lợi Na An.
Kế tiếp chúng ta mời tiểu thư Đa Duy Lợi Na An của chúng ta nói vài lời."Vô Dược hướng thầy giáo bên cạnh tạ lễ xong, lại đối mặt với bạn học hành lễ một cái với người lần đầu tiên gặp mặt.
Cô vẫn duy trì lễ phép nhưng lại xa cách cười, sau đó mới mở miệng nói: "Chào mọi người, tôi là Cách Lạp • Đa Duy Lợi Na An, rất vinh hạnh những ngày kế tiếp có thể học tập với mọi người.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...