Edit: Thuần An
Cảm ơn bạn iyukisuri đã ủng hộ mình❤️❤️.
Nam Cung Vãn đứng lên, nói với Vô Dược: "Mỹ nhân, trẫm về trước, ngày mai lại đến thăm nàng."
Vô Dược cũng đứng lên, cúi cúi người: "Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng."
Có thể nói Nam Cung Vãn lưu luyến mỗi bước đi, chỉ là thấy trong mắt Vô Dược không có níu kéo trong lòng tràn đầy cảm giác thất bại.
Tiễn Nam Cung Vãn rời đi, Ngân Ngọc liền hầu hạ Vô Dược nghỉ ngơi, vừa quấn chăn vừa nói: "Nương nương, câu nói khi người vừa trở về không nên nói lần nào nữa, thánh ý khó dò, tiếp theo cũng không biết sẽ ra sao."
Vô Dược suy nghĩ một chút cũng cảm thấy Ngân Ngọc nói có đạo lý, vì thế gật gật đầu: "Ta biết rồi, nếu ta không nói hắn liền giận chó đánh mèo với ngươi thì làm sao bây giờ? Yên tâm đi, nếu không liên quan đến chúng ta, ta cũng không nhúng tay."
Ngân Ngọc biết chủ tử nhà mình là vì mình nhưng trong cung thiện lương như vậy cũng không phải là chuyện tốt, bất quá về sau nàng sẽ toàn lực bảo vệ tốt chủ tử: "Nương nương, nghỉ ngơi đi!"
Sau khi Ngân Ngọc lui ra Tĩnh Dạ liền xuất hiện: Chúc mừng ký chủ, hiện tại giá trị yêu thích của Nam Cung Vãn là 75! Ký chủ thật lợi hại! Ký chủ diễn kịch thật tốt!
Lập tức tới 75? Nhanh như vậy? Nhớ tới giá trị công lược Giang Hi kia, chỉ còn cần 7 điểm yêu thích.
Tĩnh Dạ mở miệng: Chuyện này cũng bình thường, 90 điểm yêu thích liền có thể vì người mình yêu vượt lửa qua sông, yêu người giống như yêu chính mình.
Trên thế gian người có thể đối với người yêu đạt tới 100 không nhiều lắm, đặc biệt là đế vương, ký chủ cố lên nha!
Vô Dược cũng có thể lý giải.
Cho nên chỉ là phun tào một chút.
————
Ngày hôm sau.
Vô Dược lại một lần nữa phun tào thân thể của nguyên chủ, bất quá ngày hôm qua nàng chỉ ra ngoài một chút, hôm nay liền bị bệnh.
Vô Dược chưa từng sinh bệnh lần đầu tiên nếm trải cảm giác này, đầu óc choáng váng, đến cả giường cũng không thể bước xuống.
Nam Cung Vãn mới vừa hạ triều liền nghe được tin tức Vô Dược bị bệnh, triều phục còn chưa kịp đổi đã qua thăm.
Ngự y đối với Nam Cung Vãn cung kính hành lễ: "Tham kiến Hoàng thượng."
Nam Cung Vãn sốt ruột hỏi: "Ngự y, ái phi của trẫm sao rồi?"
Ngự y trả lời: "Hoàng thượng đừng lo lắng.
Nương nương chỉ là thụ hàn cảm lạnh, thần liền kê đơn thuốc mấy ngày sau có thể khỏi hẳn."
"Vậy ngươi còn không mau lên!" Nam Cung Vãn nghĩ đến hành vi ngày hôm qua của mình trong lòng lại nổi lên áy náy, nếu ngày hôm qua hắn không có làm như vậy nàng hiện tại hẳn là sẽ không cảm lạnh đi?
"Vâng, thần tuân chỉ." Ngự y lập tức đi xuống kê thuốc cho Vô Dược, Ngân Ngọc cũng theo ngự y đi xuống, trong lúc nhất thời tẩm cung chỉ còn lại Vô Dược và Nam Cung Vãn.
Nhìn bộ dạng Vô Dược khó chịu, Nam Cung Vãn cảm giác một trận co rút đau đớn trong tim.
Mỹ nhân nhỏ của hắn nên tung tăng nhảy nhót, tinh thần sáng láng.
[Đinh! Giá trị yêu thích của Nam Cung Vãn +5, giá trị yêu thích hiện tại là 80.]
Vô Dược mơ hồ nghe được âm thanh hệ thống, sau đó mơ hồ mở mắt ra, xuyên qua mi mắt là khuôn mặt khẩn trương tuấn tú của Nam Cung Vãn.
"Khiến người lo lắng rồi, thần thiếp không thể chào đón Hoàng thượng mong người thứ tội." Vô Dược giãy giụa muốn ngồi dậy.
Nam Cung Vãn lập tức ngăn cản Vô Dược: "Mỹ nhân không nên lộn xộn, trẫm không trách nàng."
"Tạ Hoàng thượng." Không bao lâu Vô Dược lại mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.
Ngân Ngọc đem thuốc gọi vài lần cũng không đánh thức được, rót lại rót không vào.
"Đưa trẫm." Nam Cung Vãn tiếp nhận thuốc trong tay Ngân Ngọc, sau đó đưa vào trong miệng, đỡ đầu Vô Dược lên, hôn lên môi có chút tái nhợt của Vô Dược đem thuốc truyền cho nàng.
Ngân Ngọc bị hành động của doạ sợ Nam Cung Vãn, lập tức quỳ xuống: "Hoàng thượng về sau người đừng làm như vậy, nếu...!Nếu nương nương không cẩn thận lây bệnh cho người, nàng có thể trở thành tội nhân."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...