Tâm của Mạch Cẩn Thư càng nhanh chóng nhảy lên, điên cuồng trong con ngươi cũng càng ngày càng nóng.
Thê quân...!Ta càng không muốn buông nàng ra.
Nàng càng không có đường lui.Vô Dược cuối cùng lại bị tiểu chính phu đè xuống phiên vân phúc vũ, thời điểm tỉnh lại, phát hiện mình đã về tới Phủ tướng quân.Nàng cong cong môi, khi đụng tới người bên cạnh, cúi đầu nhìn về phía hắn.Hắn liền ngoan ngoãn ngủ ở bên cạnh nàng, bộ dáng ngoan ngoãn như vậy, đều này khiến Vô Dược cho rằng hai này này mình bị nhốt trong phòng tối chỉ là một giấc mộng của nàng.Nàng hôn hôn cái trán hắn, sau đó mới rời giường, đau nhức trêи eo cũng đang nhắc nhở nàng không có nằm mơ.Vô Dược lại lần nữa xoa eo của mình, yên lặng an ủi bản thân, thân là Tướng quân nàng cũng không phải không được, chỉ là đối thủ quá cường đại, đối thủ quá cường đại.Vô Dược khóc không ra nước mắt, vốn tưởng rằng ở thế giới này có thể đè hắn, kết quả mẹ nó, cái gì mà tiểu kiều thê đều là gạt người.Chờ sau khi nàng rời đi, Mạch Cẩn Thư mới mở mắt, khóe môi để lại độ cung, tâm tình tựa hồ thực sung sướиɠ.Nàng cũng không bởi vì chuyện của hai ngày này mà xa cách hắn, cũng không có tức giận.
Đó...!Có phải thuyết minh hắn về sau còn có thể làm như vậy hay không?Nghĩ đến về sau lại đem Vô Dược nhốt trong phòng tối, Mạch Cẩn Thư liền chậm rãi hưng phấn.Hắn rất thích cùng nàng ở trong tình huống như vậy, làm những việc khiến con người sung sướиɠ đó.——Thời gian một tháng trôi qua, phía trước đám người.
Lại không nghĩ rằng còn chưa tới địa điểm đã thấy người cần chờ.Trầm Ngọc nhíu mày, lạnh lùng nói với người bên cạnh: "Chán ghét, không được đi theo ta."Văn Ninh mang theo nụ cười, một tay đem hắn ôm trong lòng ngực, mở miệng nói: "Đừng nóng giận ân?"Sau đó để sát vào bên tai hắn, dùng âm thanh rất nhỏ nói: "Cùng lắm thì tối nay để chàng ở phía trêи."Toàn bộ khuôn mặt Trầm Ngọc đều hồng lên, trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, sau đó mở miệng: "Ngươi cái đồ lưu manh."Thấy hành động gian tình của bọn họ, Vô Dược không có tiến lên, mà là dựa theo ước định đến ven hồ.Chờ ước chừng khoảng mười lăm phút, Trầm Ngọc mới chậm rãi mà đến, cũng không biết hắn dùng phương pháp gì bỏ Văn Ninh lại, thời điểm tới đây cũng chỉ có một mình hắn.Khuôn mặt Trầm Ngọc đã trở về vẻ lạnh như băng kia của mình, quỳ một gối xuống đất nói câu: "Chủ nhân."Vô Dược thu hồi tầm mắt nhìn ven hồ, xoay người nhìn hắn, môi đỏ phun ra: "Ngươi động tâm."Âm thanh thực xác định, không có bất luận một tia nghi vấn gì.Trầm Ngọc sắc mặt cứng đờ, không chút suy nghĩ lập tức phủ định nói: "Ta không có."Khoé miệng Vô Dược giơ lên, mang theo một tia châm chọc, mở miệng nói: "Có hay không ngươi so với ta rõ ràng hơn, không cần phải gấp gáp phủ nhận.""Ta..." Trầm Ngọc cúi đầu, con ngươi ảm đạm đi rất nhiều, ánh mắt thập phần phức tạp, tựa hồ đang rối rắm gì đó.Vô Dược nhẹ nhàng mà thở dài, sau đó mở miệng: "Trầm Ngọc, nói thật cho ngươi biết, chữ Văn kia là Văn Ninh, nàng là Thân vương của Đan Vân.
Loại nữ nhân giống như nàng, vĩnh viễn đều sẽ không chỉ thích một người, ngươi hiểu không?"Sau khi nghe được lời nàng nói, con ngươi Trầm Ngọc kiên định hơn rất nhiều, tình yêu tựa hồ vừa mới bắt đầu sinh nháy mắt bị diệt sạch: "Ta đã biết chủ nhân, ta nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ."Vô Dược phất phất tay, ngắm nhìn phương xa: "Trầm Ngọc lúc trước là ngươi chủ động xin, ngươi hẳn là biết hậu quả nếu nhiệm vụ thất bại, đây không phải chuyện của một mình ngươi.
Nếu ngươi thất bại, mặc dù ta nguyện ý buông tha ngươi, bệ hạ cũng sẽ không, ngươi cũng biết?"Trầm Ngọc gật gật đầu, nghiêm túc trả lời: "Ta nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ."Mặc kệ như thế nào, hắn phải khiến Văn Ninh chết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...