Không qua bao lâu, hắn liền trở lại, trêи tay bê đồ ăn, ngửi đặc biệt thơm, cũng thập phần quen thuộc.Vô Dược lộ ra mỉm cười nhìn hắn, mặc kệ bao nhiêu thế giới, hắn đều sẽ theo bản năng nhớ kỹ nàng thích ăn cái gì.Mạch Cẩn Thư nhìn bộ dạng nàng thập phần bình tĩnh, theo bản năng nhăn mi lại.
Đây là phản ứng người bình thường nên có hay sao? Nàng là đang đánh chủ ý gì?Nhưng mặc kệ kết quả là cái nào, hắn đều sẽ không để nàng rời khỏi.
Tuyệt đối sẽ không để nàng rời khỏi hắn.Hắn ngoan ngoãn đút cho nàng, thấp giọng hỏi nói: "Thê quân thích chứ?"Vô Dược gật gật đầu trả lời: "Thích, Thư Nhi làm đều thích."Tay Mạch Cẩn Thư cầm cái muỗng cầm chặt một chút, sau đó chậm rãi nói: "Lời của thê quân cũng thật dễ nghe.
Thê quân cũng từng nói với người khác những lời như vậy sao?"Vô Dược sửng sốt một chút, lời này của hắn là có ý gì? Hắn đang hiểu lầm cái gì sao? Nàng biết hắn động kinh nhất định là có nguyên nhân.
Giống như lý do hắn động kinh chỉ có một vậy —— là hắn cho rằng mình không thích hắn!"..."Thấy nàng không nói lời nào, mặt Mạch Cẩn Thư lại tối tăm xuống.
Xem ra nàng là cam chịu?Không đợi hắn phát tác, Vô Dược liền mở miệng, nàng nghĩ lại một chút trước khi nàng bị hắn nhốt lại, chỉ có làm một việc duy nhất khiến hắn thức giận, đó chính là: "Ngươi cho rằng ta đi thanh lâu tìm hoan mua vui đúng không?"Hắn nhìn nàng một hồi lâu, sau đó mới trả lời: "Chẳng lẽ không phải sao?"Như là nghĩ tới cái gì, cúi đầu nở nụ cười: "Nàng rõ ràng đã nói tâm duyệt ta, vì sao còn muốn đi tìm người khác? Vì sao phải chọc ta tức giận?"Vô Dược thở dài, bất đắc dĩ giải thích: "Ta không có đi tìm hoan mua vui, thật sự chỉ là bởi vì công sự."Hắn tức giận ném chén trêи tay xuống đất, sau đó mở miệng: "A, có công sự gì cần phải đi đến nơi kia.
Ta liền biết những lời nói trước đó của nàng đều là gạt ta, nàng thích hắn nhiều năm như vậy, sao có thể nói từ bỏ liền từ bỏ.""..." Hiểu lầm lúc này có chút lớn, đều do Phong Tra Nguyệt, tiểu chính phu tốt lại không thích, thế nào cũng phải thích người xuất thân thanh lâu.Vô Dược có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, sau đó mới mở miệng: "Cho nên nói hiện tại bất luận ta nói như thế nào, chàng đều không tin đúng không?""Ta..." Mạch Cẩn Thư nhất thời nghẹn lời, hắn, rất muốn nghe nàng giải thích, nhưng lại theo bản năng cảm thấy nàng đang che dấu.Vô Dược giữ lấy cằm hắn, trực tiếp hôn lên, qua hồi lâu mới buông ra, đối với đôi mắt hắn nghiêm túc nói: "Trong khoảng thời gian này chàng thật sự không cảm thấy được một chút tâm ý nào của ta sao? Hay là nói chàng cho rằng một đoạn thời gian này ta đều đang lừa chàng?""Ta không có." Hắn theo bản năng liền phủ nhận."Không, chàng có." Vô Dược trực tiếp đâm thủng: "Ta trước kia hoang đường vẫn luôn khiến chàng hiểu lầm, khiến chàng cho rằng người ta thích không phải chàng, khiến chàng cho rằng người ta thích chính là người khác.
Ta chưa bao giờ lừa gạt chàng.
Cũng sẽ không lừa chàng, chàng hiểu không?"Mạch Cẩn Thư nhìn nàng, tựa hồ đang nghĩ xem thật giả trong lời nói của cô.Nhìn hắn tựa hồ có chút cảm động, nàng lại tiếp tục giải thích nói: "Ta thừa nhận ta trước kia động tâm với Thẩm Triều, nhưng cũng chỉ là bị cảm giác khi nhỏ che mắt.Chàng cũng biết ta, mẫu thân và tổ mẫu của ta đều là Tướng quân, cho nên khi niên thiếu bọn họ liền đối với ta thập phần hà khắc, mỗi ngày của ta đều trôi qua một cách nhàm chán.Thẩm Triều xuất hiện là điều ngoài ý muốn, là hắn mang đến sắc thái giữa những ngày nhàm chán của ta.
Mê hoặc ta đối hắn là yêu hay là chỉ là hứng thú.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...