????????Chương 162????????
????????Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (20)????????
Edit: Thuần An
♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >
Nghe được hắn trả lời, Vô Dược nhẹ nhàng thở ra.
Yên lặng an ủi bản thân: Còn tốt còn tốt, ít nhất không đến mức biến thái đến cái loại tình trạng này.
Kết quả giây tiếp theo hành động của hắn, quả thực muốn đem nàng tức chết rồi.
Nàng rõ ràng đã ném một chuỷ thủ của hắn đi, nhưng không biết hắn từ nơi nào lấy ra một cái khác, hắn trực tiếp cắt lên cánh tay một nhát, máu tươi đỏ không ngừng chảy ra, mùi máu tươi tràn ngập tẩm cung của nàng.
Ta %#!
Vô Dược bị hắn tức giận đến không nên lời, tim vốn không bệnh đều bị hắn làm cho thành có bệnh tim rồi.
Nàng mở mồm hít mạnh, nghiến răng nghiến lợi phun ra: "Quân Mặc Nhiễm, đệ muốn tìm cái chết như vậy sao?"
Quân Mặc Nhiễm thập phần vô tội nhìn nàng, con ngươi đen ngọc còn có chút ủy khuất, tựa hồ cũng không cảm thấy mình làm sai chỗ nào.
Vô Dược thiệt tình không biết mình muốn làm như thế nào.
Khó chịu như vậy, còn không bằng kết thúc xong thế giới này luôn.
Dù sao nhiệm vụ chủ tuyến cũng đã hoàn thành.
Vô Dược từ một bên cầm lấy kiếm ném tới bên cạnh hắn, khuôn mặt vô biểu tình mở miệng nói: "Nếu thống khổ như vậy, đem ta giết đi, sau đó đệ chết.
Vậy thì, chúng ta đều giải thoát rồi."
Tay Quân Mặc Nhiễm run rẩy, cầm lấy kiếm bên cạnh, qua một chút không biết nghĩ tới cái gì, hoảng loạn vứt bỏ.
Sau đó đến bên cạnh nàng, nhược nhược mở miệng: "Hoàng huynh, huynh không cần tức giận, không cần tức giận vì Nhiễm Nhiễm."
Nàng hỏi: "Vậy đệ còn nháo không?"
Quân Mặc Nhiễm vội vàng lắc đầu.
"Nhiễm Nhiễm." Vô Dược nhìn hắn một hồi mới lên tiếng.
"Ân?" Quân Mặc Nhiễm nghi hoặc ứng thanh.
Hắn vẫn luôn nhìn đôi mắt nàng, bị động tác tiếp theo của nàng kinh tới rồi, trừng lớn con mắt nhìn nàng.
Chỉ thấy nàng cởi y phục của mình ra, khi thấy trước ngực nàng bọc lụa trắng, vội vàng đi qua, tựa hồ chân tay có chút luống cuống: "Hoàng...!Hoàng huynh! Huynh bị thương?"
Vô Dược có chút dở khóc dở cười, có loại xúc động muốn chửi ầm lên.
Mẹ nó đệ mới bị thương.
Vô Dược kéo tay hắn qua, để hắn đem lụa trắng kia cởi xuống.
Sau khi thấy thân thể trắng tinh không tì vết của nàng, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trong khoảng thời gian ngắn tựa hồ có chút không phản ứng kịp: "Hoàng...!Hoàng huynh huynh...!Huynh! Huynh sao có thể biến thành nữ tử!"
Vô Dược vòng lên cổ hắn, âm thanh trầm mười mấy năm, lúc này dùng giọng nói thật còn có chút khàn khàn: "Nhiễm Nhiễm, cùng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, không cảm thấy ta có điểm nào giống nữ tử sao?"
"Ta..." Quân Mặc Nhiễm còn đang ngây ngốc, thật lâu đều không có phản ứng lại.
Thân thể của nàng cứ như vậy dán ở trên người hắn, hương thơm quen thuộc chui vào mũi hắn, hô hấp của hắn dần dần dồn dập lên, đại não tựa hồ đang thực hưng phấn.
Trái tim còn đang kinh hoàng không ngừng, biết rõ mặc kệ nàng là nam tử hay là nữ tử, hắn vẫn là rất yêu rất yêu nàng.
Chính là sau khi biết nàng là nữ tử, tim hắn đập đến càng nhanh, đột nhiên cảm thấy đại não thiếu oxy.
Giây tiếp theo, thẳng tắp ngã vào trong lòng ngực nàng.
Vô Dược liếc mắt một cái, hắn còn đang chảy máu, tựa hồ thực bất đắc dĩ.
Hắn vậy mà là thiếu máu quá độ đến hôn mê.
Sau khi giúp hắn băng bó tốt, mới bảo người đi nấu một ít thuốc bổ máu đưa lại đây.
Vô Dược ngồi bên cạnh hắn, lẳng lặng chờ hắn tỉnh lại.
Kết quả chờ chờ, liền nằm bên cạnh hắn ngủ rồi.
...
Thời điểm Vô Dược tỉnh lại, hắn liền ở bên cạnh nàng, an tĩnh nhìn nàng.
Khi phát hiện nàng tỉnh lại, mới lộ ra cái tươi cười: "Hoàng huynh...!Hoàng tỷ, tỷ đói tỉnh sao?"
Vô Dược nhìn sắc mặt hắn hồng thuận trở lại, tựa hồ không có đại sự gì, mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới trả lời vấn đề của hắn: "Ta không đói bụng."
01/01/2021
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...