????????Chương 157????????
????????Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (15)????????
Edit: Thuần An
♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >
Yếu thế chớp mắt một cái như vậy, thực sự khiến Vô Dược có loại cảm giác, hắn vẫn giống khi mới tám tuổi kia, tiểu thiếu niên nhuyễn manh thích khóc thích nháo, nhưng mà nàng biết hắn đã không phải.
Âm thanh của hắn lại bắt đầu vang lên, đồng dạng ngữ khí, đồng dạng âm thanh, nhưng khác với một khắc trước là mềm yếu, giờ khắc này lại chỉ tràn đầy điên cuồng: "Rõ ràng huynh là của ta, chúng ta mới là người thân nhất, chúng ta đã nói chỉ có nhau.
Nhưng mà vì sao? Vì sao huynh liền không cần ta? Hoàng huynh...!Ta không tốt sao? Hoàng huynh...!Ta rất không cam lòng a!"
Tâm Vô Dược run lên, khuôn mặt tựa hồ mang theo một chút không thể tưởng tượng, cuối cùng nhàn nhạt nói: "Đệ đều đã biết."
Hắn không có trực diện trả lời, tựa hồ lâm vào trong suy nghĩ của chính mình, không biết là đang hỏi Vô Dược hay là đang hỏi chính mình: "Vì sao? Sáu năm trước huynh đã vứt bỏ ta một lần, sáu năm sau huynh vẫn lựa chọn làm như vậy."
"Ta không có!" Vô Dược mở miệng vì mình mà biện bạch.
Nàng nếu thật sự muốn vứt bỏ hắn sớm đã bảo hắn lăn, sao có thể lưu được đến hiện tại?
Nàng muốn đem hắn tiễn đi, bất quá là bởi vì hiện tại lưu lại hoàng cung quá nguy hiểm thôi.
"Huynh có!" Khói mù trong đôi mắt của Quân Mặc Nhiễm tựa hồ càng đậm.
Hít mấy hơi thở thật sâu, tựa hồ muốn đem tức giận trong lòng áp xuống.
Môi hắn nhẹ nhàng dựa vào bên tai nàng, chủy thủ trong tay bất tri bất giác đặt trên cổ nàng, hắn ôn nhu mở miệng nói: "Hoàng huynh...!Huynh có biết ta đã nghĩ bao nhiêu lần đem huynh hủy đi ăn vào bụng, như vậy, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, không bao giờ tách ra."
Hắn dùng giọng ôn nhu nhất để nói, nói ra việc khủng bố như vậy.
Khiến Vô Dược bất giác rùng mình.
Cũng không biết là tay hắn run, hay là thân thể Vô Dược run lên, chủy thủ cắt qua da thịt, máu đỏ tươi chảy ra.
Đôi mắt hắn càng thâm thúy hơn, liếm máu tươi không ngừng chảy ra của nàng, biểu tình thập phần hưởng thụ, tựa hồ giống như đang ăn cái gì mỹ vị trong bữa tiệc lớn.
Vô Dược cảm thấy nếu nàng lại không làm chút gì đó, phỏng chừng liền thật sự chết ở trên tay hắn.
Vội vàng gọi Tĩnh Dạ: Tiểu Dạ Dạ, nhanh lên, ta muốn đổi đồ vật có thể giải dược trên người ta.
Tĩnh Dạ lên tiếng: Được, dược phẩm đổi thành công, khấu trừ 5 tích phân.
Giây tiếp theo Vô Dược liền cảm giác được thân thể của mình có thể động, không quá ba giây liền đem hắn định trụ.
Vô Dược đem hắn kéo dậy, một phen ném tới trong hồ ngọc.
Nước ngập qua đầu của hắn, qua vài giây mới đem hắn kéo lên.
Lạnh lùng hỏi: "Thanh tỉnh chưa?"
Quân Mặc Nhiễm không có nhìn nàng, bày ra một bộ dạng tâm như tro tàn.
Vô Dược thật sự phải bị hắn tức chết rồi, thật mẹ nó muốn một đao thọc chết hắn, sau đó lại thọc chính mình một đao, như vậy liền xong hết mọi chuyện.
Nàng bất đắc dĩ thở dài, sau đó giải điểm huyệt, chậm rãi mở miệng nói: "Về sau đừng có làm như vậy, ta nếu thực sự nghĩ tới không cần đệ, sớm đã có thể vứt bỏ khi đệ còn nhỏ rồi.
Đệ hiểu không?"
Quân Mặc Nhiễm hơi hơi hé miệng, nhưng cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa nói ra.
Vô Dược nhìn đến dáng vẻ này của hắn, cũng cực kỳ đau lòng.
Cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn một cái: "Chỉ cần qua hai năm nữa, hai năm sau đệ muốn làm gì ta đều cho đệ."
Hắn chớp chớp mắt, đôi mắt rốt cuộc cũng có chút sắc thái, mở miệng, nhược nhược hỏi: "Thật sao?"
"Ân!" Vô Dược gật gật đầu, đem hắn nâng dậy.
Giúp hắn cởi bỏ những y phục ướt, thay mới.
Nhẹ giọng nói: "Đừng lại tùy hứng, được chứ?"
"Được!" Hắn ngoan ngoãn gật gật đầu.
Hai năm nga! Đây chính là huynh nói, hai năm sau nếu huynh không nói được làm được.
Thì không thể trách ta làm việc gì cực đoan nha!
01/01/2021
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...