????????Chương 155????????
????????Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (13)????????
Edit: Thuần An
♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >
Chờ Vô Dược rời đi, Quân Mặc Nhiễm nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.
Ngay sau đó, một hắc y nhân liền xuất hiện trước mắt hắn.
Hắn nhàn nhạt nói: "Hôm nay hoàng huynh làm cái gì?"
Hắc y nhân quỳ một gối xuống đất, chậm rãi mở miệng nói: "Hoàng Thượng cùng bình thường lui tới giống nhau, cùng Cố Lẫm Hoài nói chuyện một ít việc sảy ra, bất quá gần đây tựa hồ bảo hắn triệt bớt tiểu quốc đang phát triển xung quanh."
"Bổn vương đã biết, lui ra đi!" Quân Mặc Nhiễm vẫy vẫy tay.
Sau đó để hắn rời đi.
Từ sau khi hắn mười tuổi, hắn cũng đã bắt đầu bồi dưỡng thế lực của mình.
Nhưng hắn bồi dưỡng cổ thế lực này, so với nàng ẩn hình hơn.
Cũng so với nàng hoàn mỹ hơn, bất quá hắn trước nay chưa cùng nàng nói qua.
Hắn đối với ngôi vị Hoàng đế thật sự không có hứng thú, ở trong lòng hắn nàng vĩnh viễn đều là Đế hoàng của hắn.
Nhưng hắn cần phải cường đại hơn, hắn phải có đủ năng lực.
Như vậy mới có thể bảo hộ nàng càng tốt.
Sau khi hắc y nhân rời khỏi, một người khác mặc hắc y lại từ một bên vào.
Nói khẽ với Quân Mặc Nhiễm nói: "Chủ nhân, người đã xử lý tốt."
Quân Mặc Nhiễm môi hơi hơi giơ lên nhẹ nhàng mở miệng nói: "Vậy liền được rồi, sau này còn có một loại như thế, đều xử lý là được."
"Vâng!"
...
Hắc y nhân đi rồi, con ngươi Quân Mặc Nhiễm càng thêm âm trầm, nữ nhân dơ bẩn kia, sao xứng tiếp xúc với hoàng huynh của hắn.
Không khỏi nhìn hướng cung điện của Vô Dược, nháy mắt liền biến mất trong cung điện của mình.
Vô Dược tắm gội xong, sau khi bôi một chút hương Quân Mặc Nhiễm đưa cho nàng, liền nằm trên giường ngủ, bất quá một lát liền đi vào giấc ngủ.
Vô Dược mới vừa ngủ không lâu, một bóng người liền loé lên tiến vào.
Hắn dẫm bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nàng, lẩm bẩm nói: "Hoàng huynh...!Hoàng huynh của ta, huynh thật sự rất đẹp."
Quân Mặc Nhiễm nhìn khuôn mặt càng thêm mỹ lệ của nàng, nhịn không được cúi đầu hôn lên môi nàng, rất muốn dùng sức lại sợ lưu lại dấu vết.
Hôn hồi lâu mới buông ra, sau đó nhẹ nhàng liếm cánh môi nàng.
Hơi thở của nàng vờn quanh cánh mũi hắn, khiến hắn càng ngày càng không khống chế được dục vọng của mình.
...
Khi đến canh bốn, hắn mới rời giường, lại hôn qua môi nàng một lần, sau đó nhanh chóng bôi một chút thuốc mỡ tiêu sưng.
Thật sâu nhìn nàng một cái lại rời đi.
——
Đông đi xuân tới, mưa xuân liên miên không ngừng rơi xuống.
Vô Dược vươn tay, mưa phùn rơi trên tay nàng.
Lúc này hành trình tiếp theo của nàng, đã triển khai.
Quân Mặc Nhiễm cầm lấy áo choàng giúp nàng phủ thêm, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Cho dù đông đi, nhưng xuân vẫn rất lạnh, hoàng huynh vẫn nên chú ý một chút."
Vô Dược cười cười, kéo kéo áo choàng, lẩm bẩm một câu: "Đúng vậy, mùa xuân tới."
Mùa xuân tới, mưa xuân liên miên không ngừng, cũng không dập được ngọn lửa dục vọng quyền lực trong nội tâm con người.
Chiến tranh từ trước đến nay đều là tàn khốc nhất, chỉ là đối với Vô Dược mà nói, thế giới này thứ quan trọng duy nhất chỉ có hắn.
Nàng muốn đem hắn đưa lên cái vị trí tối cao này.
Trừ phi hắn nguyện ý cùng nàng chết, nếu không thì cho dù bọn họ không thể vi phạm luân lý, thì nàng cũng sẽ làm người bạn bên cạnh hắn cả đời.
Đương nhiên, nàng cũng sẽ không để hắn có nữ nhân khác.
Quân Mặc Nhiễm cười cười, mở miệng nói: "Vậy hoàng huynh muốn ở chỗ này một chút sao?"
Vô Dược nói với cung tì bên cạnh: "Đem cầm của trẫm qua đây."
Quân Mặc Nhiễm buồn cười dựa vào nàng, mở miệng nói: "Hoàng huynh muốn đánh đàn sao?"
Vô Dược lắc lắc đầu, mở miệng nói: "Ta vĩnh viễn không thể đàn tốt bằng đệ, ta muốn nghe đệ đàn."
Quân Mặc Nhiễm sửng sốt, nhẹ nhàng trả lời: "Được!"
Cung tì thực mau liền đem huyền cổ cầm dùng cây ngô đồng ngàn năm làm ra chuyển đến.
Quân Mặc Nhiễm ngồi xong chậm rãi đàn, Vô Dược ngồi đối diện hắn, lẳng lặng nghe, tựa hồ còn hưởng thụ.
01/01/2021
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...