????????????Chương 128????????????
????????Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (16)????????
Edit: Thuần An
♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >
Vô Dược cúi đầu cọ gương mặt, sau đó lại hôn lên trán anh một cái: "Chúng ta bây giờ đi đâu?"
Gió đem lá cây thổi đến sàn sạt, quang cảnh chiếu lên người bọn họ thật khiến người ta rung động.
Bởi vì đang trong giờ học, vườn trường ngoại trừ có âm thanh đọc sách thì không còn tiếng ồn ào náo nhiệt.
Yên tĩnh mà tốt đẹp, đây là thanh xuân!
Anh tựa hồ nhìn cô đến ngây người, nửa phút mới mở miệng: "Chúng ta ở chỗ này ngồi một chút đi."
"Được!" Vô Dược ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó để đầu của anh nằm xuống đùi cô.
Ngón tay cô xuyên qua mái tóc mềm mại của anh, lẳng lặng nhìn khuôn mặt ôn nhuận như ngọc kia của anh, thói quen ở hai cái thế giới sủng anh, hiện giờ tựa hồ lại đổi về anh sủng cô.
Cô nhìn thoáng qua phương xa, mới mở miệng nói: "Em buổi sáng hôm nay gặp phải bạn học, bởi vì nguyên nhân đặc thù em mới cùng cô ấy đi trước."
Anh biết cô hướng anh giải thích, ý cười trên khóe môi càng sâu một chút: "Không sao, thật ra em không cần giải thích với anh."
Vô Dược lại một phen nhẹ xoa loạn tóc của anh, quỷ mới tin anh không ngại.
"Em không hy vọng trong chúng ta có khoảng cách."
Anh không biết suy nghĩ gì, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, sau đó mới mở miệng: "Sẽ không, chúng ta sao lại có khoảng cách được?"
Cho dù tách ra tám năm, chúng ta cũng chưa từng tồn tại khoảng cách.
Tình yêu của chúng ta, từ khi còn nhỏ ngây thơ mờ mịt đến bây giờ rõ ràng chính xác, chưa từng có biến hoá, trước kia không có biến, hiện tại sẽ không thay đổi, về sau cũng sẽ không.
Chúng ta chưa bao giờ đọc hiểu tình yêu, nhưng vẫn quen thuộc với tình yêu, giống như em thích anh mười hai năm, anh nhớ em mười hai năm.
Cô vùi đầu hôn lên môi anh, nghiêm túc nói: "Đến thời điểm chúng ta tuổi đủ, chúng ta liền kết hôn đi."
Nghe thấy cái này, trong lòng anh tựa hồ có chút xúc động, biểu tình ôn hòa nhiều thêm phần tình cảm, hơi hơi hé miệng, cuối cùng vẫn chỉ có thể trả lời một từ: "Được!"
——
Nam nữ chủ cuối cùng vẫn đụng phải nhau, nữ chủ làm khóa đại biểu, thời điểm đi nộp bài tập, bị nam chủ đụng phải.
Tài liệu rơi đầy xuống đất, nam chủ chỉ nhìn thoáng qua nữ chủ, cũng không tính toán muốn xin lỗi.
Nữ chủ bị hắn làm cho tức rồi, nhất định phải khiến nam chủ xin lỗi, chính là nam chủ sao có thể xin lỗi đây? Tiếp theo theo lý thường hẳn là nữ chủ liền cùng hắn cãi nhau.
Sau đó nam chủ liền đối với cô sinh ra hứng thú.
Vô Dược thấy nam chủ đi vào lớp của mình, ngồi tại vị trí của mình mới phát hiện.
Loại đồ vật gọi là nam chủ này, thế giới trước cô tựa hồ cũng chưa nhìn thấy.
Khiến cô chút nữa thì quên.
Vô Dược gõ gõ cái bàn của mình, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi bạn học, đây là vị trí của tớ."
"Ngươi..." Tống Minh Tước vốn định nói một tiếng ngươi m* nó sao không đổi một chỗ đi.
Nhưng khi thấy khuôn mặt điềm tĩnh mỹ lệ của cô, tức giận liền dừng lại.
Chậm rãi đứng dậy, đi tới bàn sau Vô Dược, nói với người ngồi ở đó một từ: "Lăn."
Đại thiếu gia Tống gia đương nhiên là không nhiều người dám đắc tội, bàn sau Vô Dược đương nhiên là xám xịt đổi một chỗ khác.
Tống Minh Tước nhẹ nhàng chọc chọc Vô Dược, Vô Dược quay đầu lại, nghi hoặc mở miệng: "Bạn học, cậu có chuyện gì sao?"
Âm thanh nhu nhu, nhẹ nhàng, thực êm tai thực dễ nghe, Tống Minh Tước cảm thấy đây mới là âm thanh một nữ hài tử nên có.
Ngọt ngào hắn thực thích.
Nếu Vô Dược biết suy nghĩ của hắn, nhất định nói một câu: Hài tử, có bệnh nên chữa.
Cô bất quá chỉ hỏi một câu thực bình thường, âm thanh cũng thực bình thường, cũng không biết hắn nơi đó bổ não đến nhiều như vậy.
24/12/2020 - 25/12/2020
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...