"Không cần."
Lãnh Duệ nhàn nhạt nói.
Câu trả lời này khiến cho Lục Kỳ có chút xấu hổ. Xem ra cô ta thực sự khiến vị ba chồng trẻ tuổi này tức giận.
Hơi lén lén liếc trộm Lãnh Duệ vài lần, cô mới phát hiện ra đúng là Lãnh Duệ vẫn còn rất trẻ.
Tuổi chưa quá 40, chưa kể còn được bảo dưỡng vô cùng tốt. Toát lên phong vị của một người đàn ông trưởng thành, cấm dục rất quyến rũ. Với gương mặt này của Lãnh Duệ, chắc hẳn sẽ khiến bao nữ nhân ngoài kia đứng ngồi không yên, chết mê chết mệt dưới chân người đàn ông này.
Cô ta thậm chí còn có ý nghĩ: Nếu được biết Lãnh Duệ sớm hơn, với tài năng cùng bề ngoài tuyệt vời này... nếu người cô ta nhận thức trước là Lãnh Duệ chứ không phải Lãnh Tử Việt thì... Nghĩ đến đây, Lục Kỳ vội bừng tỉnh., không dám nghĩ tiếp nữa.
Tuy chỉ trong nháy mắt, Lãnh Tử Việt đã chú ý tới cái nhìn đầy si mê của Lục Kỳ dành cho ba chồng.
Trong lòng hắn bực tức dâng trào, một Đường Quả rồi lại đến Lục Kỳ. Chẳng lẽ mấy cô ấy đều cho rằng ba tốt hơn hắn sao?
Lục Kỳ đang cố lấy lòng Lãnh Duệ, căn bản không chú ý tới biểu tình Lãnh Tử Việt.
Lãnh Duệ thật ra đã phát hiện gương mặt đen sì của con trai nhưng hắn cũng không có nhắc nhở.
Mãi cho đến khi trên tầng truyền đến thanh âm của một người con gái: "Lãnh Duệ, con trai cùng con dâu đã trở rồi sao?"
Giọng nói của cô nhẹ nhàng chậm chạp, dịu dàng
vang lên, cùng với tiếng bước chân phá tan cuộc nói chuyện nhàm chán của những người kia. Cô dần dần xuất hiện, bước từng bước xuống cầu thang. Thanh âm này, ba người ở đây đều rất quen thuộc.
Lục Kỳ hơi ngẩng đầu. Đúng vậy, cô ta rất tò mò người con gái lọt vào mắt xanh của Lãnh Duệ. Ai ngờ, vừa liếc mắt lên lại thấy Đường Quả. Lục Kỳ đứng bật dậy, to giọng chất vấn: "Tại sao cô lại có mặt ở đây?"
Chẳng lẽ, Đường Quả chính là tình nhân của Lãnh Duệ? Tử Việt không phải nói với cô, hôm nay bạn gái Lãnh Duệ đã trở lại sao? Tại sao tình nhân cũ của chồng cô lại xuất hiện ở nơi này?
Lục Kỳ không muốn tin tưởng, không thể nào Đường Quả lại chính là bạn gái của Lãnh Duệ. Đây là một trò đùa, chắc chắn không phải sự thật.
Đường Quả nghiêng nghiêng đầu, khóe môi gợi lên tươi cười: "Con đang hỏi mẹ sao?"
Mấy năm qua đi, Đường Quả tuy rằng gầy ốm rất nhiều, nhưng gương mặt kia vẫn như cũ, thiên chân sạch sẽ. Gương mặt ấy vẫn xinh đẹp, thanh thuần dịu dàng như cũ.
Ngược lại là nữ chính Lục Kỳ. Dường như thời gian vẫn là kẻ thù số một của người phụ nữ. Gương mặt tinh tế, sắc sảo năm xưa nay đã bị chảy xệ, hơi mập mạp. Cộng thêm với áp lực công việc, quầng thâm mắt đã hiện lên vô cùng rõ ràng, điều này khiến cô ta luôn phải dùng một lớp dày phấn nền để che khuyết điểm.
Chỉ cần nghĩ đến gương mặt tự nhiên không son phấn mà vẫn xinh đẹp kia, trong lòng nữ chính ghen tị, tức giận đến phát điên.
Lục Kỳ nhấp môi, nhìn chằm chằm Đường Quả. Tuy rằng không nói gì, nhưng đang cố biểu đạt, cô vì cái gì mà lại xuất hiện ở chỗ này.
"Tôi vốn dĩ sống ở đây mà."
Đường Quả đi xuống, trực tiếp kiếm một chỗ gần nhất so với Lãnh Duệ. Nhưng vẫn cố giữ một khoảnh cách nhất định.
Lãnh Tử Việt cảm nhận được ánh nhìn cảm cáo Lãnh Duệ, vội vàng tầm mắt khỏi Đường Quả. Hắn kéo Lục Kỳ ngồi xuống. Ngay lúc này, cô ta nhớ ta chồng mình đang ngồi bên cạnh. Lục Kỳ rất muốn quay sang hỏi chồng, tình nhân của Lãnh Duệ thực sự là ai? Tại sao Đường Quả được phép ở đây?
Trong lúc phút chốc, cô ta vỡ ra mọi chuyện. Khó trách Đường Quả nổi nhanh đến vậy, hoá ra là do có Lãnh Duệ đứng đằng sau chống lưng.
Trong khi đó, cô ta vốn là con dâu họ nhà Lãnh. Là vợ của người con trai duy nhất của hắn. Vậy mà Lãnh Duệ không thèm ra tay giúp đỡ cô ta, dù chỉ một chút.
Lãnh Duệ lên tiếng, "Sau này, cô ấy chính là mẹ mấy người."
"Tôi đã kết hôn với cô ấy."
Hai câu lời nói trên tựa như bom nổ trong mặt nước. Lãnh Tử Việt cùng Lục Kỳ bị thông tin tạc đến đầu váng mắt hoa.
Lãnh Tử Việt cũng sớm đoán qua nhưng còn Lục Kỳ, cô ta không biết một cái gì hết. Vốn tưởng sẽ đã chiến thắng được kẻ thù thì lại nghe được tình địch của cô ta thăng chức lên làm mẹ? Chưa kể đối phương còn nhỏ hơn cô ta vài tuổi. Gia thế cũng không tốt như cô ta. Vậy tại sao Đường Quả luôn là người chiến thắng?
Lục Kỳ trừng lớn đôi mắt, bộ dạng xấu xí cực điểm.
Nhận thấy cái nhìn không an phận của Lục Kỳ, cùng sự uất hận không cam tâm, Lãnh Duệ liếc cô ta một cái, lạnh lùng hỏi:
"Hình như cô có ý kiến?"
"Không hổ là cô gái mà cậu coi trọng." Cuối cùng, lại quay ra nói với Lãnh Tử Việt.
Lãnh Tử Việt mím chặt môi. Năm đó, khi nghe tin Đường Quả xuất ngoại, tâm trạng của hắn có chút tệ hại. Nhưng cuối cùng hắn cũng chấp nhận buông bỏ
Lãnh Duệ không muốn buông tha, chẳng lẽ hắn còn cơ hội để đem cô về bên mình sao? Vậy nên trong lòng nam chính đã sớm minh bạch hai người này sẽ thuộc về nhau.
Bởi vậy, hắn cũng tính toán, cũng định tìm một cơ hội thích hợp để giải thích cho vợ.
Nhưng mọi sự vỡ lỡ, chưa kể cơn ác mộng của hắn diễn ra theo chiều hướng mà hắn không ngờ nhất, quả thực đã làm hắn một cơn choáng váng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...