Edit by Lăng Siêu Trầm Ngư
- --------------------------------
"Cha, không phải ý này thì là ý gì? Con mới là con của hai người, từ nhỏ đến lớn hai người luôn miệng nói Đường Cẩn Niên là chồng tương lai của con, nói đến mức con thật sự nghĩ anh ta là chồng con luôn rồi, kết quả thì sao? Đường Cẩn Niên ở bên người khác, lúc anh ta muốn giải trừ hôn ước hai người cũng khuyên con giải trừ đi, hôn nhân không tình yêu là địa ngục.
Cái gì cũng là hai người định đoạt, đã từng nghĩ đến cảm nhận của con chưa?"
Linh Tê nhớ lại ký ức của Cố Linh Tê, càng nghĩ càng thấy ấm ức.
"Cha, người nói con biết đi, con là con ruột của hai người đấy à? Hay là nhặt ở đâu đó ngoài đường?
Cha Cố bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Linh Tê, con đương nhiên là con của chúng ta, con giống hệt mẹ con thời trẻ."
"Cha, vậy vì sao hai người còn tốt với Đường Cẩn Niên hơn con? Hai người rõ ràng biết Đường Cẩn Niên vì Thịnh Tình mà vứt bỏ con, vậy sao còn tốt với cô ta hơn con? Con thật sự không hiểu nổi."
Lời này của Linh Tê làm mẹ Cố mở to hai mắt nhìn cô, "Linh Tê, khoảng thời gian con ở nước ngoài là Cẩn Niên và Thịnh Tình thường xuyên đến thăm chúng ta!"
"Nhưng vì sao con phải ra nước ngoài chứ? Cha, mẹ, hai người chỉ thấy bọn họ đến thăm hai người, dỗ hai người vui vẻ.
Còn con thì sao? Hai người có từng nghĩ tới con một mình ở nước ngoài phải tự nấu ăn, giặt quần áo, thậm chí còn phải đi làm thuê.
Con được nuông chiều ngần ấy năm nào có phải chịu khổ bao giờ?"
Cha Cố nghe đến làm thuê thì đau lòng không thôi, "Sao con phải làm thuê chứ? Không phải chúng ta gửi rất nhiều tiền cho con sao?"
"Đúng vậy, rất nhiều rất nhiều tiền.
Tiền này một cắc con cũng không tiêu!" Linh Tê lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho cha Cố, "Cái con muốn không phải tiền, được hai người quan tâm mới là điều con muốn! Ở nước ngoài mỗi lần nhớ nhà gọi điện cho hai người đều có thể nghe thấy tiếng Cẩn Niên và Thịnh Tình, lần nào hai người cũng nói Cẩn Niên đến đây...!à, thôi, trong lòng hai người Đường Cẩn Niên còn quan trọng hơn con, ngay cả kẻ cướp Cẩn Niên đi là Thịnh Tình cũng quan trọng hơn con! Là con khờ dại, còn cho rằng chỉ cần trở về thì hai người sẽ thương yêu, cưng chiều con, nhưng kết quả thì sao? Cha, mẹ, con quá thất vọng về hai người..."
Cha mẹ Cố nghe vậy không khỏi nghĩ lại, đúng vậy, Cố Linh Tê ra nước ngoài một năm còn thường xuyên gọi điện thoại về nhưng sau lại càng ngày càng ít đi, càng ngày càng ít...!
Thế nhưng bọn họ chưa bao giờ để trong lòng, còn tưởng rằng Linh Tê ở nước ngoài bài vở nặng nề mới không gọi điện về.
"Linh Tê, trước kia cha mẹ sai rồi, cha mẹ vẫn rất rất yêu con."
Cha Cố ôm vai Cố Linh Tê, Linh Tê còn chưa quen với việc gần gũi người khác, thân thể cô cứng đờ, một phản ứng nhỏ như vậy cũng làm cho cha Cố cảm thấy chua xót.
Sao bọn họ lại vì một tên tiểu tử thối mà tổn thương con gái mình, tổn thương người bọn họ thương yêu nhất chứ!
May mà mọi thứ vẫn chưa quá muộn.
"Cha, mẹ, hai người thật sự yêu con sao? Không, con không tin, nếu thật sự yêu con sao khi con mang thai lại không muốn nghe con giải thích chứ?"
Trong ký ức sau khi Cố Linh Tê mang thai ngoài ý muốn, tin tức cô ấy có cuộc sống sinh hoạt hỗn loạn ở nước ngoài được đăng tải, cha Cố mẹ Cố lập tức đuổi cô ấy ra khỏi nhà.
Cố Linh Tê không có nơi để đi bị bạch liên bông Thịnh Tình ba hoa lừa gạt thì xem là bạn thân, tâm sự hết lòng mình.
Cố Linh Tê khờ dại, hoàn toàn không biết tất thảy những điều này đều do một tay Thịnh Tình ban cho!
"Linh Tê, tất cả đều đã qua, nếu con muốn sinh đứa nhỏ này ra thì cứ sinh, cha mẹ nuôi cùng con, mẹ nó, bà cũng nói gì đi." Cha Cố nói rồi dùng tay lay lay mẹ Cố.
Mẹ Cố như bừng tỉnh đại ngộ, "Đúng vậy, mẹ giúp con nuôi."
"Cha, mẹ, thật ra có một việc con vẫn luôn không nói cho hai người nhưng con cảm thấy được mình không còn nhiều thời gian nữa rồi..."
Linh Tê do dự nhìn cha mẹ Cố, cô quyết định kể chuyện đã xảy ra với Cố Linh Tê như một giấc mơ mà nói cho họ nghe.
"Cha, mẹ, tối hôm qua con mơ một giấc mơ, con mơ thấy con chết rồi! Hôm đứa nhỏ được sinh ra, con vì xuất huyết quá nhiều mà chết...!Con của con cũng bị Thịnh Tình và Đường Cẩn Niên mang đi.
Cha, mẹ, con không muốn chết, con sợ..."
Linh Tê tốt xấu gì cũng là một ngôi sao đã tham gia nhiều phim và chương trình tryền hình, tuy nói khả năng diễn xuất bị chỉ trích thậm tệ nhưng bản lĩnh vừa nói đã khóc vẫn phải có.
"Cha, mẹ, nếu con thật sự sẽ chết thì đừng giao con con cho Thịnh Tình và Đường Cẩn Niên, hai người có thể giúp con nuôi dưỡng đứa nhỏ này không?"
Cha Cố và mẹ Cố liếc nhìn nhau một cái, đáy mắt hiện lên nét lo lắng, chẳng nhẽ vì sơ xuất của bọn họ mà tâm lý Cố Linh Tê xảy ra vấn đề rồi sao?
"Linh Tê, sẽ không có việc gì đâu, từ nhỏ con đã thích nghĩ ngợi lung tung."
Linh Tê vốn cũng không trông chờ gì việc cha mẹ Cố sẽ tin lý do thoái thác này của cô, thầm nghĩ nếu cô thật sự khó sinh mà chết hi vọng họ sẽ nhớ tới đoạn đối thoại này.
Đã từng trải qua việc bị người thân nhất phản bội, Linh Tê không có khả năng sẽ mở lòng với cha mẹ Cố, cô nghĩ cho dù cha mẹ Cố không thể giúp cô trên con đường trả thù thì cũng đừng kéo chân sau của cô như một đồng đội lợn.
"Cha mẹ, con nói đùa thôi, hai người đừng coi là thật."
Buổi tối, Đường Cẩn Niên và Thịnh Tình như thường lệ về Đường gia ăn cơm.
Mẹ Đường cho người giúp việc làm một bàn lớn đồ ăn ngon, đều là món Đường Cẩn Niên và Thịnh Tình thích ăn, tuy rằng mẹ Đường không vừa lòng việc Thịnh Tình không sinh được con nhưng cũng không có vẻ mặt bề trên khiến cô ta khó chịu.
"Cẩn Niên, Linh Tê nằm viện rồi con có biết không?"
Mẹ Đường còn không biết việc Cố Linh Tê nằm viện là thành tích của con trai mình, chẳng qua là trong bữa tối nói chuyện với người nhà một chút.
Từ lâu mẹ Đường đã thích Cố Linh Tê, còn xem như con dâu mà đối đãi thì sao lại không ưa được chứ?
Chỉ là sau này nghe nói sinh hoạt cá nhân hỗn loạn của Cố Linh Tê ở nước ngoài, về nước ngày đầu tiên đã lăn giường với người đàn ông khác thì lại thấy không thích, hơn nữa Thịnh Tình thường xuyên vô ý lấy lòng, ngược lại mẹ Đường cảm thấy may mắn vì con trai không lấy Cố Linh Tê.
Đường Cẩn Niên vừa nghe lời này vẻ mặt có chút cứng đờ, anh ta chỉ đẩy nhẹ một cái đã nằm viện rồi?
"Mẹ, mẹ nghe ai nói? "
Ban đầu mẹ Đường chỉ muốn gọi điện thoại cho mẹ Cố hỏi có muốn đi khiêu vũ ở quảng trường không thôi.
"Dì Cố của con nói, thật là, đứa nhỏ Linh Tê này chẳng làm cho người ta bớt lo..."
Mẹ Đường không nói gì nữa thì chuông cửa vang lên, người giúp việc mở cửa, lễ phép mời người cảnh sát vào nhà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...