Editor: Bạch Diệp Thảo
Thật ra mục đích chuyến đi lần này rất đơn giản.
Thứ nhất, là thành danh, để mọi người đều biết có một nhân vật như vậy.
Thứ hai, chính là ở đây.
Bắc Vũ Đường giao thi tập nàng viết bảy ngày mới xong cho Xá lão.
"Tiểu nữ muốn ra một thi tập, còn thỉnh Xá lão cho ý kiến, xem trong đó có điểm nào cần chỉnh sửa hay không."
Xá lão nghiêm túc đọc, văn thải nổi bật, không thua đệ tử môn hạ của lão chút nào, chỉ là thơ từ này cùng những bài nàng vừa làm bên ngoài, xa xa không đủ.
Có lẽ đây là những bài nàng từng làm lúc trước.
Xá lão nghĩ vậy.
Ước chừng một nén nhang, mới xem hết thi tập. Xem xong rồi còn chỉ ra vài chỗ không ổn, sửa lại ngay.
Bắc Vũ Đường nói lời cảm tạ xong còn nói thêm, "Tiểu nữ thân phận không tiện, không thể tự ra thi tập, muốn nhờ Xá lão giúp ra thi tập này giúp."
"Được. Ngày mai lão hủ cho người in ấn theo thi tập này, lấy danh nghĩa "Vô Danh công tử"." Xá lão coi trọng người tài, đối với thỉnh cầu đơn giản như thế của Bắc Vũ Đường, tất nhiên sẽ không từ chối.
"Không vội, không vội. Hai tháng sau ra thi tập này cũng được. Việc này không nên quá sớm." Bắc Vũ Đường nói xong, trong lòng có chút áy náy và chột dạ.
Đối mặt với Thái Sơn Bắc Đẩu văn đàn giới chân thành đối đãi, nàng lại mang theo mục đích mà đến, ngẫm lại lại thấy có lỗi với vị lão giả này.
Nhưng mà, những bài thơ này cần một nhân chứng, mà nhân chứng này cần có thân phận cao, ép được toàn bộ học sinh, Xá lão chính là người được chọn thích hợp nhất không thể nghi ngờ.
Từ bên Xá lão rời đi, Bắc Vũ Đường coi như thành công mai phục bom, chờ ngày kích nổ.
- Cẩm Tú Uyển-
"Ngươi bí mật giao phần tin này cho Triệu Ti Trúc." Bắc Niệm Cẩm đưa một phong mật tin cho nha hoàn tâm phúc của mình.
"Vâng." Nha hoàn cầm tin rời đi.
- Linh Lan Uyển-
"Ngươi làm rất tốt." Bắc Vũ Đường cho một tờ ngân phiếu, "Tiếp tục nhìn chằm chằm nàng ta, có bất cứ động tĩnh gì, lập tức hồi bẩm."
"Vâng, Đại tiểu thư."
"Đi đi."
Nha hoàn trộm đến, trộm đi.
Bắc Niệm Cẩm thu mua nha hoàn bên người nàng giám thị nàng, nàng cũng sẽ thu mua nha hoàn bên người nàng ta mà dùng. Khác ở chỗ, nàng biết gian tế bên người mình, còn nàng ta thì không biết gì.
Dùng tiền tài lung lạc nhân tâm không được lâu, Bắc Niệm Cẩm tin rằng như thế, nên người trở thành tâm phúc của nàng ta, đều bị nàng ta nắm nhược điểm trong tay, những người này tất nhiên không dám phản kháng.
Vừa đe doạ, vừa dụ dỗ, làm việc cho nàng ta.
Bắc Vũ Đường chỉ cần giải quyết những nhược điểm đó, khiến nó không còn là nhược điểm, lại cho bọn họ ăn độc dược mình bí chế, bọn họ tất nhiên không còn nguyện trung thành với Bắc Niệm Cẩm nữa.
Ngày này, ánh nắng tươi sáng, Tiểu thư Hộ Bộ Thượng Thư Tôn Ngọc Hương muốn mời các bạn tốt đi du hồ, Bắc Vũ Đường và Bắc Niệm Cẩm bất ngờ được liệt vào danh sách. Bắc Vũ Đường không từ chối, đu cùng Bắc Niệm Cẩm đến Bích Nguyệt Hồ ngoài thành.
Chờ các nàng đến, Tôn Ngọc Hương, Triệu Ti Trúc, Phương Thanh Dao, Lý Nghê Trúc đã sớm chờ trên du thuyền, chờ hai người tới, du thuyền bắt đầu hành trình.
Bắc Vũ Đường nhìn mấy người, cảm thấy thật có ý tứ.
Triệu Ti Trúc là người mặt ngoài không hợp với Bắc Vũ Đường, Phương Thanh Dao, Tôn Ngọc Hương là người bên ngoài giao hảo với nàng, sau lưng lại thọc dao nhỏ.
Người duy nhất xem như bằng hữu, chỉ có một mình Lý Nghê Trúc.
Lý Nghê Trúc là một nữ tử tài hoa, lại là một người chung chí hướng với Bắc Vũ Đường, hai người coi như thưởng thức lẫn nhau.
Nữ tử khuê các du hồ, chỉ có đánh đàn, đối thơ, hoặc là thảo luận đôi chút về những đề tài nổi bật nhất kinh thành hiện thời.
Chẳng hạn như: Vô Danh công tử.
Muốn hỏi chuyện gì làm người ta chú ý nhất ngoài hôn sự của Bắc Vũ Đường, thì chính là mấy ngày trước, trong Nhã xá xuất hiện một vị công tử tài hoa hơn người – Vô Danh công tử.
Hắn là người tiếp theo sao Tần công tử, vị thứ hai đáng bại Thập kiệt, thanh danh vang dội, rất nhiều người muốn tìm hắn khiêu chiến, đáng tiếc không ai tìm được tung tích.
Rất nhiều người muốn tìm hiểu tung tích của hắn, lại vô tật mà chết, phảng phất như người này chưa bao giờ xuất hiện.
Còn bảng chữ mẫu và bức hoạ mỹ nhân hắn lưu lại, trở thành vật thiên kim khó cầu.
"Vũ Đường, ngươi có quen Vô Danh công tử không?" Phương Thanh Dao tò mò hỏi, nhưng mà trong tò mò càng có nhiều là đố kỵ.
"Vô Danh công tử nào?" Bắc Vũ Đường giả ngu giả ngơ.
"Ngươi còn không biết à? Gần đây Nhã xá xuất hiện một Vô Danh công tử. Hắn đánh bại toàn bộ Thập kiệt Nhã xá, trở thành người thứ hai đáng bại Thập kiệt. Hắn từng hoạ một bức hoạ, người trong bức họa chính là ngươi." Tôn Ngọc Hương giải thích.
Bắc Vũ Đường bừng tỉnh, gật đầu nói: "Người nọ không tồi, có thể đánh bại Thập kiệt."
"Đâu chỉ là không tồi, kỳ tài có thể cùng Tần công tử không phân cao thấp. Giờ tất cả mọi người đều tò mò, rốt cuộc là Tần công tử lợi hại, hay Vô Danh công tử lợi hại hơn."
"Cho hai người họ so tài không phải là biết sao?" Bắc Vũ Đường lạnh lạnh nói.
Lý Nghê Trúc tiếp lời: "Đáng tiếc không tìm được người. Vị công tử Vô Danh kia giống như bốc hơi khỏi nhân gian. Quá thần bí!"
Bắc Niệm Cẩm mỉm cười nói: "Tỷ tỷ, vị Vô Danh công tử kia hoạ tỷ vô cùng sinh động, giống như chân nhân vậy. Không biết còn tưởng Vô Danh công tử quen tỷ tỷ đấy."
Lời nói nghe như trêu ghẹo, nhưng thật ra đang hắt nước bẩn.
Một nữ tử khuê các có hôn ước, quen biết một ngoại lai nam tử không có tiếng tăm gì, nếu truyền ra tiếng gió, sẽ huỷ hoại danh dự của người đó.
Phương Thanh Dao lập tức phụ hoạ, "Vũ Đường, ngươi thật sự không quen hắn sao?"
"Không quen."
Triệu Ti Trúc lại hừ lạnh một tiếng, "Không quen biết, hắn có thể hoạ ngươi sinh động như thế?"
Bắc Vũ Đường nhếch môi, lấy ánh mắt khinh miệt nhìn nàng ta, "Ngươi có tin ta cũng có thể hoạ một nha hoàn thuyên phường mới gặp một lần đến sinh động, chẳng lẽ ta cũng quen nàng ta?"
Không chờ Triệu Ti Trúc mở miệng, Bắc Vũ Đường đã tiếp tục nói, "Chuyện mình không biết làm, đừng có nghĩ là người khác cũng không biết làm. Không phải ai cũng có bản lĩnh đó."
Lý Nghê Trúc gật đầu đáp, "Vũ Đường nói không sai. Ta cũng có thể nhìn một lần, hoạ được bảy tám phần."
Triệu Ti Trúc tức xanh mét mặt, không vui trừng Bắc Vũ Đường và Lý Nghê Trúc.
Bắc Vũ Đường chú ý tới tốc độ chậm cực kỳ của du thuyền, dường như vẫn luôn ở không xa bờ.
Trên đường, Tôn Ngọc Hương nói có việc muốn nói với nàng, dẫn nàng tới đuôi thuyền.
"Có chuyện gì?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Tôn Ngọc Hương ấp a ấp úng, "Vũ Đường, ta, ta..."
Bắc Vũ Đường nhìn ánh mắt lập lòe của nàng ta, chú ý thấy nàng ta luôn nhìn phía sau mình, trong lòng hiểu rõ, lại ra vẻ cái gì cũng không biết, nghiêm túc nghe nàng ta nói.
"Ngươi muốn nói gì?" Bắc Vũ Đường nhẫn nại, ôn nhu hỏi.
Đúng lúc này, sau lưng Bắc Vũ Đường có ác phong đánh úp lại, nàng đột nhiên ngồi xổm xuống, thấy một đôi tay lướt qua đỉnh đầu nàng. Người phía sau hoàn toàn không ngờ, muốn thu tay lại cũng không còn kịp nữa.
Bàn tay trực tiếp dừng trên người Tôn Ngọc Hương, Tôn Ngọc Hương không chút phòng bị, cứ như vậy ăn một chưởng, ngã về phía sau.
Một tiếng thét chói tai, sau đó là tiếng "tõm" lớn, Tôn Ngọc Hương rơi vào hồ.
Bắc Vũ Đường nhìn thân ảnh hoảng sợ chạy trốn, tuy không thấy diện mạo người nọ, nhưng nàng cũng không thèm để ý, chỉ cần người này còn trên thuyền, vậy đừng hòng chạy thoát.
"Có ai không, có người rơi xuống nước rồi."
Bắc Vũ Đường hét lớn, tập tức kéo toàn bộ người trong thuyền tới đuôi thuyền, đồng thời cũng kinh động người trên bờ, tất cả mọi người đều hướng về phía này,
Những thị vệ sớm chuẩn bị tốt không chú ý ai rơi xuống hồ, lập tức sôi nổi nhảy xuống, bắt đầu nghĩ cách cứu viện.
Đám người Bắc Niệm Cẩm vẻ mặt hưng phấn đi ra, thấy Bắc Vũ Đường, nụ cười cứng lại hết.
Triệu Ti Trúc theo bản năng chất vấn, "Sao ngươi lại ở đây?"
Bắc Vũ Đường cười như không cười nhìn nàng ta, "Ta không ở đây thì ở đâu?"
Triệu Ti Trúc lúc này mới phản ứng lại, cười xấu hổ.
Bắc Niệm Cẩm không nhịn được mà thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, bổ cứu cho nàng ta, nói sang chuyện khác, "Chúng ta vẫn nên xem Ngọc Hương sao rồi đi."
Ánh mắt mọi người rơi xuống hồ, thấy Tôn Ngọc Hương đập nước không ngừng đã được một thị vệ ôm trọn vào lòng. Không biết Tôn Ngọc Hương giãy giụa kiểu gì, quần áo trên người lại bị thoát, ngực áo mở rộng, lộ ra yếm đỏ.
Càng làm người ta kinh ngạc hơn, tay của thị vệ cứu nàng ta vừa lúc đặt lên cái yếm đỏ.
"Ai ui, là yếm đỏ kìa."
"Còn thêu hoa mai nha."
Người trên bờ không hề cố kỵ bắt đầu nghị luận, trong đó nhiều người là người được an bài trước, tiếng nghị luận càng lúc càng quá đáng, hấp dẫn người chung quanh qua.
Mấy người đều đứng ở đuôi thuyền, nhìn thị vệ kéo Tôn Ngọc Hương lên bờ. Lực chú ý của Bắc Vũ Đường không ở đây, dư quang chú ý tới động tĩnh chung quanh, thấy Bắc Niệm Cẩm đang lặng lẽ tiến về phía nàng.
Bắc Vũ Đường nở một nụ cười thần bí, cho Tâm Liên một thủ thế, Tâm Liên chuẩn bị ra tay, cuối cùng yên lặng đứng bên không động.
Khi Bắc Niệm Cẩm chuẩn bị ra tay, trong tay Bắc Vũ Đường xuất hiện một cây châm, bắn về phía cổ chân nàng ta. Chân Bắc Niệm Cẩm mềm nhũn, đảo về phía hồ.
"A!"
Mọi người nghe thấy tiếng thét chói tai, Bắc Niệm Cẩm rơi vào hồ.
Khi hai người được cứu lên, sắc mặt Bắc Niệm Cẩm xanh mét, hay tay ôm chặt bản thân ướt sũng. Mà Tôn Ngọc Hương đã hôn mê không biết gì. Khi bị bóp tỉnh, đã nghe được tiếng nghị luận ở bên bờ, xấu hổ và giận dữ, lại ngất đi.
Trở lại khoang thuyền, Triệu Ti Trúc bắt đầu làm khó dễ.
"Bắc Vũ Đường, Ngọc Hương ra ngoài với ngươi, sao lại rơi vào trong hồ?"
Lời này của nàng ta, chẳng khác nào nói trắng ra là nàng đẩy Tôn Ngọc Hương xuống.
Tâm Liên thấy Vương phi nhà mình bị bắt nạt, sao có thể ngồi xem mặc kệ. Nàng ấy đã sớm ngứa mắt đám nữ nhân ra vẻ kệch cỡm này, tâm nhãn quá xấu rồi.
Những người này dám bắt nạt Vương phi trước mặt nàng ấy, thật là không biết sống chết.
Nàng ấy vừa định nhấc chân giáo huấn mấy người không biết trời đất này, lại thấy Bắc Vũ Đường giơ tay ngăn nàng ấy lại.
Bắc Vũ Đường nhếch môi, "Bởi vì nàng ta bị đẩy xuống hồ, còn là ai đây?"
Ánh mắt nghiêm nghị của nàng quét qua người trong khoang thuyền.
"Các ngươi rất nhanh sẽ biết."
Bắc Niệm Cẩm thử hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ biết đó là ai sao?"
"Đương nhiên."
Triệu Ti Trúc lại hừ lạnh một tiếng, "Bắc Vũ Đường, ngươi không định thuận tay chỉ một người thế tội thay ngươi đâu nhỉ?"
Tâm Liên nổi giận, nhéo vạt áo của Triệu Ti Trúc, hung ác nhìn chằm chằm nàng ta, "Ngươi nói gì? Ngươi có gan lặp lại lần nữa."
Dám bôi nhọ Vương phi nhà nàng, muốn chết đúng không.
Bắc Vũ Đường nhìn Tâm Liên nổi bão, đáy lòng rất bất đắc dĩ.
Nhìn nàng ấy như thế, hẳn là nghẹn hỏng rồi.
"Tâm Liên, thả nàng ta ra."
Tâm Liên không cam lòng, không muốn buông tay.
Lần này nàng ấy thắng ba người Tâm Tĩnh nên được ra ngoài cùng Vương phi, nếu Vương phi được mình bảo vệ mà còn bị uỷ khuất, nàng ấy chắc chắn sẽ bị ba người kia cười chết.
Triệu Ti Trúc có chút kinh sợ nhìn Tâm Liên, "Bắc Vũ Đường, ý ngươi là sao? Ngươi dung túng hạ nhân như vậy sao?"
Lúc này chất vấn không còn vênh váo tự đắc nữa.
Bắc Vũ Đường sửa đúng, "Xin lỗi, nàng cũng không phải nha hoàn, nàng ấy là chính là một trong số bốn người được Thánh Thượng tự tay viết chỉ ngự phong Tứ Kiệt Cân Quắc – Tâm Liên tướng quân."
Lời vừa dứt, đám người Phương Thanh Dao đều kinh ngạc nhìn Tâm Liên.
Bọn họ đều biết Nhiếp Chính Vương phái bốn nha hoàn đưa cho Bắc Vũ Đường, nhưng họ hoàn toàn không ngờ sẽ là Tứ Kiệt, càng không ngờ người trước mặt là một trong số đó.
Sắc mặt Triệu Ti Trúc lúc xanh lúc trắng, không dám ho he gì về Tâm Liên nữa.
Mấy người còn lại đều nhìn Tâm Liên bằng ánh mắt khác.
Bắc Vũ Đường nhìn Triệu Ti Trúc, không nhanh không chậm nói: "Triệu Ti Trúc, ngươi nghĩ ta ngu như ngươi? Hai người ở cùng nhau, đẩy đối phương xuống nước, làm mọi người nghĩ ta hại nàng?"
"Nói đến làm hại, ta lại thấy kỳ quái, nếu lúc ấy không phải ta ngồi xuống nhặt khăn lụa, chỉ sợ người rơi xuống nước chính là ta." Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn mấy người, các nàng bị nụ cười của nàng làm dựng lông tơ.
Lý Nghê Trúc nói: "Vũ Đường, ta tin ngươi."
Phương Thanh Dao ôn nhu hỏi: "Vũ Đường, người kia là ai?"
Đúng lúc này, Tôn Ngọc Hương vẫn luôn "hôn mê bất tỉnh" tỉnh lại, đột nhiên mở miệng, "Không có ai, là ta bất cẩn rơi xuống hồ."
Mấy người đều kinh ngạc nhìn Tôn Ngọc Hương, Tôn Ngọc Hương nhẹ bặm môi dưới, nàng ta không dám nhìn Bắc Vũ Đường.
Nàng ta không ngốc, nàng ta biết Bắc Vũ Đường đã biết, nhất định đã biết.
Nàng ta vốn không muốn "tỉnh", nhưng nếu để Bắc Vũ Đường bắt được người nọ, nàng ta xong đời rồi. Nàng ta hận Bắc Vũ Đường, nàng ta đố kỵ với Bắc Vũ Đường, nhưng nàng ta càng hận người đang áp chế nàng ta.
Trong số những người này có người kia, tuy rằng nàng ta không biết là ai.
Các nàng muốn huỷ diệt danh dự của Bắc Vũ Đường, cuối cùng lại thành nàng ta.
Tôn Ngọc Hương không dám làm lớn chuyện, vì nàng ta rõ ràng người có hại cuối cùng vẫn là mình. Nếu chọc giận Nhiếp Chính Vương, đến lúc đó, toàn bộ gia tộc sẽ xui xẻo theo.
Triệu Ti Trúc nhăn mày, đang định nói gì, lại bị Bắc Niệm Cẩm âm thầm giữ chặt.
"Ngươi chắc chắn là chính mình không cẩn thận?" Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn Tôn Ngọc Hương.
Tôn Ngọc Hương cắn chặt môi, nhìn Tâm Liên bên người Bắc Vũ Đường, "Chắc chắn. Là do ta bất cẩn trượt ngã, ngươi hẳn là nhìn lầm rồi."
"Được rồi. Một khi đã như vậy, như vậy thì..." Bắc Vũ Đường nhìn lướt qua đám người, cuối cùng dừng lâu hơn trên người một nha hoàn mặc xiêm y màu hồng nhạt, nha hoàn kia chú ý tới ánh mắt của Bắc Vũ Đường, sợ tới mức mặt trắng bệch.
"Hẳn là ta nhìn lầm rồi." Bắc Vũ Đường cười nói.
Chuyện này coi như xong, mọi người không còn hứng thú du hồ nữa, du thuyền bắt đầu hướng về phía bờ.
Đúng lúc này, Lý Nghê Trúc nhăn chặt mày, "Mọi người có nghe tiếng gì không?"
Mấy người hoài tâm tư khác nhau, nghe Lý Nghê Trúc hỏi, đều nhìn nàng ấy.
"Nghe thấy cái gì?" Triệu Ti Trúc tức giận nói.
Lần này không huỷ được thanh danh của Bắc Vũ Đường, phá hỏng hôn sự của nàng với Nhiếp Chính Vương, trong lòng nàng ta bực bội, nói chuyện cũng gắt gỏng hơn.
Phương Thanh Dao cẩn thận hơn, nghiêm túc nghe, quả nhiên nghe được.
"Ta nghe thấy."
Nàng ta vừa mở miệng, những người còn lại cũng nghiêm túc lắng nghe, rất nhanh đã nghe được tiếng "ong ong". Người trên du thuyền không hiểu ra sao, nhưng người ngoài du thuyền lại ngạc nhiên nhìn cảnh đó.
Chỉ thấy chỗ chân trời có một đám mây đen hướng thẳng về phía du thuyền, người trên bờ chứng kiến cảnh này đều kinh ngạc mở to hai mắt nhìn lại.
Khi đám mây đen tới gần du thuyền, người trên bờ rốt cuộc thấy rõ đám mây đen kia là gì.
"Trời ơi!" Có người thét chói tai.
"Ôi mẹ con ơi!"
Vô số tiếng kinh ngạc cảm thán vang lên bên bờ.
Người trên bờ xem náo nhiệt, người trên du thuyền thấy đám mây đen kia thực chất là vô số ong mật, đều sợ đến mức trắng bệch mặt.
"Xảy ra chuyện gì?" Phương Thanh Dao vừa mở miệng, đã thấy vô số ong mật chen chúc tới.
"A!"
Tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác trên du thuyền.
Tất cả mọi người đều chật vật xua ong mật, chỉ có bên Bắc Vũ Đường và Tâm Liên thực an toàn, Lý Nghê Trúc hưởng hào quang của Bắc Vũ Đường, không bị ong mật vây công, chỉ cần ong mật bay qua sẽ bị Tâm Liên tiêu diệt.
Trong số những người kia, có ba người thảm nhất, Triệu Ti Trúc, Bắc Niệm Cẩm và một nha hoàn. Những con ong mật đó sóng sau xô sóng trước hướng thẳng về phía họ, nháy mắt đã vây họ bên trong.
Có nha hoàn phát hiện, chỉ cần cách xa ba người kia, sẽ không bị công kích, đoàn người sôi nổi cách xa ba người.
"Người đâu, mau tới!" Triệu Ti Trúc hoảng sợ cầu cứu, nhưng mọi người nhìn đám ong mật kia, cả đám đều rợn người, bỏ chạy đi thật xa, sao còn có thể cứu mấy người đó.
Người trên bờ nghe từng tiếng kêu thảm thiết, nghe được âm thanh thê thảm đến thế, đều hãi hùng khiếp vía.
Bắc Niệm Cẩm chú ý tới điều này, thấy Bắc Vũ Đường bình yên vô sự, ác độc đi về phía nàng, miệng còn kêu, "Tỷ tỷ, cứu muội!"
Triệu Ti Trúc thấy vậy, cũng học theo hướng về phía Bắc Vũ Đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...