Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Editor: Bạch Diệp Thảo

Roro lại ngoi lên nè~

Cám ơn các bạn iu đã quan tâm Roro nha~

Và các bạn nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé, ốm rồi thì nhớ đi khám uống thuốc cho nhanh khỏi nha(⊃。•́‿•̀。)⊃

****

Kha Hoành hỏi Trương Tú Linh: "Cô biết múa cổ vũ không?"

Trương Tú Linh xấu hổ, "Không biết."

Mấy diễn viên khác tham gia thử kính đều dựng lỗ tai lên, nghe đáp án này, không ít người thở phào nhẹ nhõm. Nếu Trương Tú Linh biết, có lẽ họ sẽ không còn cơ hội.

Người lên thử tiếp theo đều sẽ rút ngẫu nhiên một đoạn cốt truyện, đại đa số đều có kỹ thuật diễn, lại không ai xuất sắc như Trương Tú Linh.

Người xuất sắc duy nhất, chị sợ chỉ có vị diễn viên chủ động múa cổ vũ, Dương Phỉ Nhi.

Một khúc cổ vũ của Dương Phỉ Nhi khiến nhóm giám khảo cảm thấy không tệ, ngay cả Kha Hoành yêu cầu rất cao cũng cảm thấy không tồi.

Đạo diễn thứ hai Trương Thanh cười nói: "Kỹ thuật diễn của Dương Phỉ Nhi không tệ, múa cổ vũ cũng tốt. Người này cuối cùng cũng khiến ông vừa lòng."

Kha Hoành lại nói: "So với Phó Hiểu Tĩnh thì kỹ thuật diễn kém hơn chút, bản lĩnh vũ đạo lại không tệ. Tóm lại là tạm được."

Mấy vị giám khảo bên kia đều là bất đắc dĩ, người này yêu cầu cao quá.

Trương Thanh lật xem ba diễn viên thử kính còn lại, hai người là diễn viên gạo cội, chỉ có Bắc Vũ Đường được xem là người mưới, cũng là người duy nhất biết vũ đạo trong ba người.

"Mấy người tiếp theo tôi thấy không cần phải xem." Trương Thanh đề nghị.

Mấy giảm khảo khác cũng sôi nổi gật đầu, "Tôi thấy chọn Dương Phỉ Nhi đi."

"Đúng vậy, cô ấy không tệ lắm. Lần thử kính hôm nay, cô ấy là người được chọn phù hợp với Liễu cơ nhất."

Kha Hoành chỉ nói hai từ, "Tiếp tục."

Chờ đến phiên Bắc Vũ Đường, cô rút trúng cảnh Liễu cơ bị người hại chết. Bắc Vũ Đường mặc quần áo diễn, khi đứng trên đài, cô đã hòa mình vào trong nhân vật.

"Không, không phải ta." Bước chân của cô hơi lùi về sau, ánh mắt hoảng sợ, sợ hãi nhìn người tới.

Ngay sau đó, cô hoảng hốt chạy ra ngoài, đột nhiên, dường như cô đụng phải cái gì đó, ngã xuống đất, đầu lại nhìn về phía sau, giật lùi người ra sau.

Người dưới đài dường như có thể cảm nhận được sợ hoảng sợ, sự sợ hãi cũng với chút hi vọng nhỏ nhoi trong đó. Khi cô bị thắt cổ đến chết, đôi mắt trừng to, trừ tuyệt vọng, còn có tiếc nuối và áy náy.

Đó là áy náy đối với người mình yêu, áy náy vì không thể giữ lời hứa, cùng hắn sống đến bạc đầu giai lão, không thể ở bên hắn nữa.

Từ đôi mắt trợn to, một giọt nước mắt không tiếng động rơi xuống, giống như dừng trong lòng mọi người, làm họ cộng minh.

Người trên ghế giám khảo đều kinh ngạc nhìn cô, hoàn toàn không ngờ kỹ thuật diễn của cô tốt đến thế.


Trong ấn tượng của họ, kỹ thuật diễn của cô chỉ thường thường mà thôi, không tính là tinh vi, nhưng một cảnh diễn hôm nay làm họ phải nhận xét lại.

Đừng nói là giám khảo, ngay cả người đại diện như Ngọc tỷ cũng kinh ngạc cảm thán, không ngờ mới một thời gian không gặp, kỹ thuật diễn của cô đã cao lên nhiều như vậy.

Thật ra cũng không phải kỹ thuật diễn của Bắc Vũ Đường tốt, mà là trải qua quá nhiều thế giới, tất nhiên cô sẽ biết được trong tình huống tuyệt vọng này, con người trừ bỏ sợ hãi và oán hận còn có cảm giác gì.

Đó là tình yêu không thể dứt bỏ.

Kha Hoành rất vừa lòng với kỹ thuật diễn của Bắc Vũ Đường, lúc trước có không ít người diễn cảnh này, họ đều biểu lộ cảm xúc phẫn nộ, không cam lòng và tuyệt vọng của Liễu cơ trước lúc chết rất tốt, lại thiếu chút hương vị.

Giờ xem Bắc Vũ Đường biểu diễn, ông biết hương vị thiếu sót đó là gì, đó là tình yêu.

Liễu cơ là một người sắp thành tân nương, lập tức sẽ kết hôn với người mình yêu. Trước khi chết, đó là tiếc nuối lớn nhất, cùng với áy náy với người mình yêu.

Bắc Vũ Đường đã nghĩ đến điều mà người khác không nghĩ tới, cô đã biểu hiện tâm tình của Liễu cơ lúc đó rất tốt.

Kha Hoành nhìn cô, rất vừa lòng, chỉ là giọng điệu vẫn lãnh đạm như cũ, "Tôi xem tư liệu của cô có ghi là từng học vũ đạo mấy năm. Cô biết múa cổ vũ không?"

Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói, "Biết."

"Đổi vũ y." Kha Hoành nói.

Dương Phỉ Nhi ngồi dưới đài không bình tĩnh. Vốn đã nắm chắc thắng lợi, không ngờ Bắc Vũ Đường cũng biết múa cổ vũ. Mới nãy kỹ thuật diễn của Bắc Vũ Đường không hề nghi ngờ đã chinh phục ban giám khảo, nếu cô cũng biết múa cổ vũ, vậy thì tỷ lệ thắng của mình sẽ giảm hơn phân nửa.

Dương Phỉ Nhi trên mặt như thường, bên trong lại vô cùng nôn nóng, chỉ có thể không ngừng an ủi, cô nhảy không tốt bằng mình.

Rất nhanh, Bắc Vũ Đường đã thay nghê thường vũ y ra ngoài, không có âm nhạc, không có sân khấu hoa lệ, chỉ có sân khấu đơn sơ với hai màu đen trắng.

Chỉ là, khi cô bắt đầu múa, toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người cô, phảng phất như đặt mình trong cung điện xa hoa, bên tai là tiên nhạc lả lướt.

Trong sân nhảy, nhất tần nhất tiếu của cô gái đều vũ mị như vậy, câu hồn người.

Khi cô ngừng lại, người dưới khán đài mãi vẫn không thể hoàn hồn, Kha Hoành là người đầu tiên bừng tỉnh.

"Bộp, bộp" tiếng vỗ tay khiến mọi người bừng tỉnh.

Mấy vị giám khảo rất vừa lòng với Bắc Vũ Đường, mà mấy vị diễn viên thử kính thì lại khác nhau, có tiếc nuối, cũng có đố kỵ......

Sắc mặt Dương Phỉ Nhi trở nên âm trầm, cô biết mình thua, thua hoàn toàn.

Không chỉ có cô, các diễn viên thử kính khác đều đã biết kết quả.

Kha Hoành vẻ mặt ôn hòa nói: "Chờ thông báo."

Đây là lần đầu tiên trong ngày Kha Hoành lộ ra biểu tình ôn hòa.

Bắc Vũ Đường hơi gật đầu, xuống sân khấu, đi theo người đại diện rời đi.

Trên xe bảo mẫu, Bắc Vũ Đường nhận được điện thoại của Bạch Quân Ngọc.


"Ở đâu?"

Lúc này Bạch Quân Ngọc vừa xuống khỏi chuyên cơ, mắt nhìn thẳng phía sân bay, đã sớm chờ xe.

"Mới từ chỗ thử kính ra, lát nữa là về đến nhà."

"Thử kính thuận lợi không?" Bạch Quân Ngọc biết cô hôm nay thử kính.

"Thuận lợi." Bắc Vũ Đường nghĩ gì đó, không yên tâm nhắc nhở: "Anh đừng làm cái gì đó, nếu không em giận anh."

Bắc Vũ Đường biết, bộ phim này, nhà đầu tư lớn nhất chính là công ty của Bạch Quân Ngọc.

Bắc Vũ Đường muốn nhân vật nào, chỉ cần nói với Bạch Quân Ngọc một câu.

Lúc trước, khi Bạch Quân Ngọc biết cô muốn thử kính bộ phim này đã tỏ vẻ cô không cần vất vả như vậy, làm Bắc Vũ Đường sợ quá phải liên tục cảnh cáo anh không được giở trò.

Giờ thử kính xong rồi, cô vẫn không yên tâm. Dù sao, đây là chuyện liên quan đến một nửa số điểm tích lũy của cô.

Bạch Quân Ngọc bất đắc dĩ đáp, "Tuân mệnh, vợ yêu."

Bạch Quân Ngọc cảm thấy rất buồn bực, hai người trai chưa cưới, nữ chưa gả, vì sao không thể quang minh chính đại chứ. Mỗi lần gặp đều lén la lén lút, như kiểu tình nhân không được để vợ cả phát hiện ấy.

Trong xe bảo mẫu, Ngọc tỷ vừa lúc nghe được câu vợ yêu.

Ngọc tỷ nhíu mày nhìn cô, "Cái gì mà vợ yêu?"

Bắc Vũ Đường không đợi Bạch Quân Ngọc nói xong, trực tiếp ngắt điện thoại.

Bạch Quân Ngọc nhìn điện thoại đột nhiên bị ngắt, khóe môi lãnh ngạnh cong lên, cười bất đắc dĩ.

"Ngọc tỷ, chị nghe nhầm."

Ngọc tỷ một bộ "em ngốc hay chị ngốc" nhìn cô, "Thành thật khai báo mau."

Ngọc tỷ thấy cô không muốn nói nhiều, chau mày, "Chẳng lẽ là Trương Cảnh Tuyên?"

Nếu thừa nhận là hắn, Ngọc tỷ chắc chắn sẽ bùng nổ.

"Chị yên tâm, tuyệt đối không phải Trương Cảnh Tuyên."

"Vậy là ai?" Ngọc tỷ hoàn toàn sẽ không nghĩ người kia là Bạch Quân Ngọc.

Tuy nói Bạch Quân Ngọc đã từng có một đoạn quan hệ với nghệ sĩ nhà mình, nhưng cô biết, người kia tuyệt đối không yêu Bắc Vũ Đường một xíu nào hết.

Từ ánh mắt của anh là có thể nhìn ra, người này lương bạc, rất khó có người có thể đi vào lòng anh.

Ngọc tỷ nghĩ đến khả năng khác, "Có phải người đó nhiều tiền không?"


Bắc Vũ Đường gật đầu.

Chỉ cần không nói ra thân phận của Bạch Quân Ngọc, Bắc Vũ Đường không ngại thành thật khai báo.

"Trẻ không?"

"Trẻ."

"Có gia đình chưa?"

"Chưa."

Mày của Ngọc tỷ dần chau lại, đã không có gia đình, trẻ tuổi, lại có tiền, vậy nhất định là phú nhị đại. Nghĩ đến Bắc Vũ Đường không chịu lộ thân phận của người đó, chị chỉ nghĩ đến một khả năng, đối phương không muốn người khác biết quan hệ của mình và Bắc Vũ Đường.

Nếu là như vậy, vậy chẳng phải là giống Bạch Quân Ngọc, không thực sự thích Bắc Vũ Đường, mà là tham luyến sắc đẹp của em ấy?

Ngọc tỷ tận tình khuyên bảo: "Vũ Đường, muốn tìm đàn ông, cần phải tìm một người yêu mình, đau mình. Nhiều đàn ông chỉ vì vui thích nhất thời, không biết quý trọng, người đàn ông như thế có thể chơi, nhưng tuyệt đối không được động chân tình, nếu không sẽ bị thương bản thân."

"Lời đàn ông nói đừng dễ tin. Có câu tin lời đàn ông còn không bằng tin heo mẹ biết leo cây. Dù là đàn ông nói dễ nghe thế nào, cũng đừng tin dễ dàng quá."

Bắc Vũ Đường biết chị hiểu lầm, cũng không giải thích: "Em hiểu."

"Vậy là tốt rồi. Việc quan trọng nhất với em bây giờ là diễn, chú trọng vào sự nghiệp của bản thân."

Bắc Vũ Đường không phản bác, an tĩnh nghe chị thuyết giáo.

Sau khi chị nói mệt, xe cũng yên tĩnh lại.

Về đến chung cư, Ngọc tỷ vừa đi, Bạch Quân Ngọc đã đến.

"Trên đường anh có đụng phải Ngọc tỷ không?" Bắc Vũ Đường quan tâm hỏi.

"Không có."

Bắc Vũ Đường thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi."

Bạch Quân Ngọc thấy thế, rất bất đắc dĩ.

Bắc Vũ Đường nhìn anh ủy khuất, có tâm bồi thường anh, cười nói: "Hôm nay anh muốn ăn gì? Em vào bếp."

Bạch Quân Ngọc ôm cô từ sau, "Không vội, gọi món."

Tuy anh rất nhớ tay nghề của cô, nhưng mà càng không muốn cô mệt. Giữa ăn và cô, tất nhiên là anh đau lòng cô.

"Đồ bên ngoài không thể ăn. Anh không nói, em tự chọn."

Bắc Vũ Đường đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, lấy thịt bò, củ mài, măng tây, bắt đầu bận rộn làm việc.

Bạch Quân Ngọc thấy vậy cũng đeo tạp dề, rửa và xắt rau giúp cô, ngẫu nhiên tầm mắt chạm nhau, bong bóng màu hồng phấn bao phủ không gian.

Ba món mặn một món canh rất nhanh được bày lên bàn, khi hai người ăn được một nửa, di động của Bắc Vũ Đường vang lên, tên hiển thị là Ngọc tỷ, cô ra dấu im lặng cho Bạch Quân Ngọc.

"Ngọc tỷ."

Giọng Ngọc tỷ mang theo hưng phấn rõ ràng, "Vũ Đường, có kết quả thử kính của "Vương triều Đại Đường" rồi."

"Em trúng tuyển." Bắc Vũ Đường chắc chắn.

"Đúng vậy." Ngọc tỷ thấy cô bình tĩnh như vậy, có chút cảm thán, từ khi nào mà cô lại bình tĩnh tự chế đến thế.


Tuy nói nhân vật đó đã nắm chắc tám phần, chỉ là giới giải trí có quá nhiều nhân tố khác ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng, không đến phút cuối cùng, không biết ai sẽ là người cười đến cuối.

Trong giới giải trí không phải chỉ dựa vào bạn có kỹ thuật diễn mà còn cần phải xem nhân mạch.

Nhân mạch và tài nguyên quan trọng hơn kỹ thuật diễn nhiều.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà biết rõ Bắc Vũ Đường đè được những người khác, lại không dám bảo đảm nhân vật kia là của mình.

"Kịch bản chị sẽ đưa cho em vào hai ngày tới, thời gian này em phải chuẩn bị cho tốt."

"Được, em đã biết."

Ngắt điện thoại của Ngọc tỷ, Bắc Vũ Đường tâm tình không tệ đi vào nhà ăn, đôi tay chống cằm, nhìn chằm chằm Bạch Quân Ngọc, "Anh thành thật khai báo, có giở trò sau lưng không?"

Bạch Quân Ngọc duỗi tay, ngón tay thon dài xẹt qua mặt cô, giọng nói lộ ra sự tự hào và bất đắc dĩ, "Lão bà lợi hại như thế, lão công không có không gian biểu diễn."

Bắc Vũ Đường cười khúc khích, "Chờ em kiếm lời rồi bao dưỡng phu quân được không?"

Đôi mắt sâu thẳm của Bạch Quân Ngọc tỏa sáng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô. "Được, vi phu chờ nương tử tới bao dưỡng."

Bắc Vũ Đường vươn tay, ôm lấy khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ vô trù của anh, "Yêm tâm, nhất định sẽ nuôi phu quân đến trắng trẻo mập mạp."

囧, vì sao cảm thấy đây là tiết tấu nuôi con trai nhỏ của cô nhỉ!

Bạch Quân Ngọc nhìn cánh môi kiều diễm ướt át của cô, rốt cuộc không nhịn được sự rung động của mình, cúi đầu hung hăng hôn lấu. Sau đó, hai người ăn cơm được một nửa lại bắt đầu mở một bữa tiệc khác.

Người đàn ông nào đó từ sau khi khai trai đã vô sỉ ở lại chung cư của cô, đuổi kiểu gì cũng không đi.

Ba ngày sau, Bắc Vũ Đường nhận được kịch bản để làm quen chuẩn bị trước. Khi Bắc Vũ Đường chuẩn bị được hơn nửa tháng, một ngày trước khi đến đoàn phim, cô nhận được điện thoại của Ngọc tỷ.

"Vũ Đường, có chuyện chị muốn nói cho em, em nghe xong thì đừng kích động."

Bắc Vũ Đường khẽ nhếch mi, bình thường mà nói câu này, chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

"Chị nói đi."

Ngọc tỷ hít sâu một hơi, "Vừa rồi đoàn phim "Vương triều Đại Đường" bên kia gọi cho chị, vại Liễu cơ em đóng đã đổi thành người khác."

"Ai?" Bắc Vũ Đường bình tĩnh hỏi.

"Dương Phỉ Nhi."

"Được, em đã biết."

Có lẽ là cô quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Ngọc tỷ sợ hãi, "Vũ Đường, em đừng giận. Chuyện này trong giới giải trí là rất bình thường. Bên chị còn mấy kịch bản không tệ, cũng không kém cạnh "Vương triều Đại Đường"."

"Ngọc tỷ, chị yên tâm. Em không sao, giống như chị thường xuyên nói vậy, chưa đến phút cuối cùng, không ai biết kết quả sẽ thế nào. Giới giải trí này, sự thay đổi cũng chỉ là trong nháy mắt. Nếu em đã ở đây, tất nhiên phải thích ứng với hoàn cảnh này. Chuyện như vậy, không phải lầ cuối cùng. Nếu mỗi lần em đều tức giận, mất công vẫn chỉ là em."

Ngọc tỷ không ngờ, mình lại bị cô an ủi ngược, "Em có thể nghĩ như vậy, chị rất vui. Nếu không thoải mái thì ra ngoài mua chút đồ."

"Phụt, Ngọc tỷ, chị không sợ em phá của à?" Bắc Vũ Đường trêu ghẹo.

"Còn biết trêu chị, có vẻ chị không cần lo cho em." Ngọc tỷ ngắt điện thoại, sắc mặt lại âm trầm.

Nghệ sĩ trong tay mình bị người cướp vai, đến cùng cũng là người đại diện như chị vô dụng. Dám cướp tài nguyên từ tay nghệ sĩ nhà chị, nếu không để chị giáo huấn một chút, vậy chẳng phải bấy lâu nay chị lăn lộn trong giới này là công cốc chắc.

Ngọc tỷ bên này đã âm thầm tính báo thù cho Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường lại một mực không biết. Giờ cô đang lo lắng Bạch Quân Ngọc, chuyện này tuyệt đối không thể để anh biết mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui