Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện


Vân Di thoải mái che miệng ngáp dài, chân bắt chéo, tiếp tục công việc ăn uống mình đang bỏ dở.

Mấy món điểm tâm tâm trên bàn lần lượt được Vân Di xử lý nhanh gọn.

Thoáng cái đã vơi đi rất nhiều, chẳng còn lại là bao.
Vân Di giờ phút này chẳng giữ nổi mấy phần thục nữ.

Cô giống hệt như một kẻ chết đói lâu ngày, gặp đồ ăn chỉ muốn thỏa mãn cái bụng nhỏ đáng thương của mình.
Chẳng biết chiếc khăn voan sớm đã bị Vân Di vứt đi xó xỉnh nào rồi.

Người đang vô cùng thư thái mà thưởng thức mấy món ngon trên bàn, hoàn toàn không còn một chút gì của một tân nương yêu điệu, tha thướt như hồi nãy.
Hứ!
Chẳng trách lão nương được.
Vừa bị xuyên vào chưa hiểu chuyện gì đã bị gả đi, chưa kể tân lang của mình còn là người đã khuất.

Lại còn bị làm đủ mọi thủ tục rườm rà và rắc rối trong hôn lễ, chắc chắn sẽ không tránh được việc tiêu hao năng lượng vì thế mà đói chết rồi.
Là một con người trách nhiệm, lão nương đây đương nhiên vẫn tuân thủ đúng nguyên tắc của bản thân “ ăn được, ngủ được là tiên ’’.
Thế nên không thể làm cách nào trái với lời tuyên thệ của mình đưa ra được.

Lời nói cái gì cũng phải có giá trị riêng của nó chứ! Đúng không?
Tiểu Hắc “...” kí chủ, cô cũng nói lý lẽ hùng hồn đấy nhỉ?...
May mắn cho Vân Di là sau khi hoàn thành đủ thủ tục, cô liền bị đưa đến một khu tiểu viện xa với chính viện.

Thế nên mấy việc rắc rối không cần thiết về lễ thân nghi sẽ không thể tự tìm đến Vân Di được nữa.

Cô đỡ phải công nghĩ cách xử lý cho thỏa đáng nhất.
Hiện tại Vân Di có cảm giác giống như bị giam lỏng, có vài người đang canh gác ở bên ngoài phòng.

Kiểu như họ sợ cô có ý định trốn đi vậy.
Điệu bộ thế này đúng là muốn cô không nghi ngờ cũng không được.

Ngoài mấy việc đáng nghi đó ra ra thì không gian bên trong căn phòng hỷ này lại khiến cô vô cùng dễ chịu.

Vân Di có thể tự do hoạt động, miễn sao cô không gây ra tiếng ồn để người canh bên ngoài phát giác là được...
“ Trông kí chủ ăn uống ngon lành nhỉ ?’’ giọng nói non nớt có phần châm chọc bỗng đột nhiên vang lên trong đầu Vân Di, khiến động tác lấy thức ăn bỏ vào miệng của cô khựng lại.
“ Ực !’’.
Vân Di nuốt nốt chiếc bánh trong miệng xuống, đôi mắt cô sáng lên.

Vân Di vui vẻ thốt lên lời “ Cục cưng ’’.
“ Đúng lúc lắm, tôi có rất nhiều điều muốn hỏi cục cưng đây ’’.
“ Suỵt! Kí chủ đừng làm ồn.

Tôi biết bây giờ kí chủ thắc mắc những gì và tôi hứa sẽ giải đáp thắc mắc đấy cho cô ’’ Tiểu Hắc ở trong không gian, vội vàng ngăn Vân Di đang có ý định hỏi, nó hắng giọng nói tiếp.
“ Bây giờ hãy nghe tôi theo những gì tôi nói và làm theo những giờ tôi sắp đặt.

Hiện giờ tôi không tiện xuất hiện để trao đổi với kí chủ rõ hơn ’’.
Tiểu Hắc chỉnh lại chiếc cà vạt của mình nới ra một chút cho dễ chịu, sau đó bàn tay nhỏ vẫn tiếp tục linh hoạt lướt trên khung dữ liệu của hệ thống.
Con ngươi xanh vẫn đang chăm chú vào màn không rời để theo dõi nhất cử nhất động của Vân Di.
Sau cùng gương mặt của tiểu shota không sao nhịn nổi mà bật cười ha hả, trước vẻ mặt của Vân Di đang hiện hữu màn hình to lớn của hệ thống.
Ha ha!
Ai ngờ kí chủ biến thái cũng có những lúc thảm thương như vậy.

Ăn đến nỗi hai cái má của kí chủ biến đổi cả đi.


Không chừa nổi cho khuôn mặt ưa nhìn của chủ thể cũ một con đường sống.
Ha ha!
Cho chừ! Đồ kí chủ biến thái!...
Vân Di “...”.
Cơ miệng Vân Di khẽ giật giật lấy mấy cái.
Đây là bé cưng của lão nương muốn ăn đánh?
Mãi mất một lúc sau, Tiểu Hắc mới có thể kìm lại được mà không cười nữa.

Nó từ tốn hướng dẫn cho Vân Di từ đầu đến cuối, nhưng tiếng khúc khích của Tiểu Hắc vẫn vang văng vẳng bên tai cô, không có dấu hiệu tắt.
Xem ra việc ngừng cười hả hê trước vẻ thê thảm của kí chủ mình là điều không thể với tiểu shota nào đó.
Vân Di sau khi làm theo những gì Tiểu Hắc nói, cô đã rời bàn ăn và bước đến chiếc giường hỷ của mình.
Vân Di cực kì chăm chỉ tìm chiếc khăn voan để trùm lên đầu như cũ, ngồi ngay ngắn trên giường, điệu bộ hết sức ngoan ngoãn.
Mặc dù không biết bé cưng có ý định làm gì nhưng ắt hẳn có lý do riêng Tiểu Hắc mới bảo cô làm như thế.

Thôi thì cứ thuận theo ý cục cưng đi.
Ngay lúc chiếc khăn voan che kín khuôn mặt Vân Di.
Cô nhíu mày mà hừ lạnh, rất không vừa ý với việc con mèo nhỏ đang tiếp tục cười ngặt nghẽo ở trong không gian kia.
Nếu không phải bây giờ Tiểu Hắc ở trong không gian hệ thống thì chắc chắn Vân Di sẽ cho bé cưng này một trận.

Đánh cho đến khi nhớ thì thôi.
“ Cục cưng, lâu lắm tôi toàn cưng chiều cậu, thành ra nhất thời cậu quên mất kết cục như thế nào khi trêu chọc tôi trước kia rồi sao ?”.
“ Tiểu Hắc! Cục cưng tính tạo phản đấy à ?” Vân Di không nặng không nhẹ, thản nhiên cười rất vui vẻ nhưng ngữ điệu lại vạn phần đe dọa, ẩn chứa một bồ dao găm.

Tiểu Hắc “...(ಥ﹏ಥ)...” kí chủ, thật bất công.

Kí chủ có thể trêu đùa tôi, tại sao tôi không thể cơ chứ...
Tiểu Hắc khẽ nuốt nước bọt, ho nhẹ lấy mấy, không tự chủ mà rùng mình khi vừa lén đọc mấy cái suy nghĩ đen tối của Vân di đang định áp dụng vào mình.
Được rồi là nó quên mất bản tính của kí chủ của mình, vẫn không nên chọc vào kí chủ thì hơn.
“ Kí chủ! Xin lỗi cô, là tôi nhất thời kích động.

Cô đừng nên quá đi ý làm gì, sẽ rất tổn hại cho sức khỏe ’’ Tiểu Hắc chính thức trở thành chân chó, không ngại liêm sỉ mà lấy lòng Vân Di.
“ Được rồi cục cưng! Không trêu cậu nữa, mau truyền nội dung cho tôi đi ’’ Vân Di nhướn mày mà lắc đầu chán nản.
Xử tội bé cưng để sau vậy, giờ cô không thể để việc chính bị lu mờ được.

Phải tập trung việc cốt truyện mới cái đã.

Những việc khác có thể để sau làm cũng không vội...
Tiểu Hắc khịt khịt mũi, rất không tình nguyện mà truyền tải nội dung vào trong đầu Vân Di.
Nghĩ đến việc thấy trước tương lai sẽ bị hành hạ ra sao khi đọc được ý định của kí chủ, tiểu shota lẳng lặng mà tuôn lệ thành sông.
Kí chủ! Tôi thật biết lỗi rồi mà! Tha cho tôi đi, kí chủ biến thái….
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận